Kim Joon family
Welcome đại gia đình Kim Joon Việt Nam

Join the forum, it's quick and easy

Kim Joon family
Welcome đại gia đình Kim Joon Việt Nam
Kim Joon family
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Latest topics
» Khai giảng lớp luyện thi N2 và N3 tại Trung tâm Nhật Ngữ Top Globis
WIND...... chap 5 part 1 new Icon_minitimeTue Feb 14, 2012 3:49 pm by tuquynh

» Học tiếng Nhật - Top Globis
WIND...... chap 5 part 1 new Icon_minitimeThu Sep 22, 2011 3:11 pm by tuquynh

» Học tiếng Nhật - Top Globis
WIND...... chap 5 part 1 new Icon_minitimeTue Aug 16, 2011 11:57 am by tuquynh

» Players Share: Quest TERA fatigue and spell system, game
WIND...... chap 5 part 1 new Icon_minitimeWed Jul 20, 2011 2:21 pm by CARL

» Tiếng Nhật online xu thế mới của thời đại- Top Globis
WIND...... chap 5 part 1 new Icon_minitimeFri Jun 24, 2011 10:27 am by tuquynh

» Khai giảng lớp đàm thoại sơ trung cấp tại Top Globis
WIND...... chap 5 part 1 new Icon_minitimeFri Jun 24, 2011 10:26 am by tuquynh

» Mem nhà mình vào xưng danh nào !!! ( khôg 8 nha ! )
WIND...... chap 5 part 1 new Icon_minitimeTue Jun 07, 2011 12:11 pm by pe_iu_bum

» [KBS 2011] Crime Squad
WIND...... chap 5 part 1 new Icon_minitimeSun Mar 27, 2011 7:31 pm by lucky_clover2310

» musical _ ''Youth’s Journey''
WIND...... chap 5 part 1 new Icon_minitimeSat Mar 26, 2011 6:02 pm by pemap_kimjoon


WIND...... chap 5 part 1 new

2 posters

Go down

WIND...... chap 5 part 1 new Empty WIND...... chap 5 part 1 new

Bài gửi by Arya Sat Jul 18, 2009 10:25 am

Đây không phải là 1 fic mà Jun nhà mình làm nhân vật chính mà là 2 bạn Bum - Eun. Nhưng trong fic này hình tượn nhân vật rất hay
Khi đọc Arya rất thích, chính vì thế quyết định xin tác giảe được phép post bên 4rum nhà mình để mọi người cùng đọc và thưởng thức Basketball

Tên fic: WIND
Tác giả: meoaxit
Nguồn : KST
Lời tác giả:
Một món quà nhỏ, dành tặng cho cặp đôi mình rất yêu.
Author đang trong thời gian thi cử căng thẳng nên viết fic giải xì trét, vì thế nên không hứa hẹn sẽ ra chap đều đặn, nhưng sẽ viết bằng tất cả sức lực và tâm hồn^^. Mong mọi người sẽ ủng hộ ^^

Chap 1 này mang tính chất như phần phụ dẫn nên hơi ngắn, hứa hẹn những chap sau sẽ đền bù nhiều hơn!

Casting: Kim Bum
Kim So Eun
Lee Min Ho
Kim Hyun Joong
Kim Joon
Goo Hye Sun
.........


Được sửa bởi Arya ngày Sat Aug 08, 2009 12:24 pm; sửa lần 1.
Arya
Arya

Tổng số bài gửi : 161
Join date : 04/06/2009
Age : 33
Đến từ : Ngôi nhà mang hình bóng Jun iu :-*

Về Đầu Trang Go down

WIND...... chap 5 part 1 new Empty Re: WIND...... chap 5 part 1 new

Bài gửi by Arya Sat Jul 18, 2009 10:26 am

CHAP 1




Rồi gió sẽ đi, như chưa bao giờ đến?



Chiều buông trên sông Hàn ngợp gió. Những tia nắng lưa thưa cuối ngày rượt bắt nhau rồi tắt lịm. Cô ngồi im để bóng tối ôm chầm lấy mình, mắt nhìn đau đáu vào khoảng trống xa xăm. Gió đã thôi không còn gợn sóng mặt sông. Những âm điệu của đêm mơn man tâm hồn, cho một khoảng trầm…

“So Eun à, chỉ là nhất thời thôi…”

Chỉ là nhất thời thôi, vì rằng anh đâu biết thổi sacxophone, vì rằng tiếng kèn của anh làm cả phòng bar nín cười và cố hết sức để ngăn không bịt kín tai.

Chỉ là nhất thời thôi, vì anh không phải là So Yi Jung.

Chỉ là nhất thời thôi, vì cô không phải là Chu Ga Eul – người sẽ yêu So Yi Jung bằng tất cả tâm hồn.

“Người con gái đã cướp đi trái tim tôi, và không hoàn trả…”

Ánh mắt anh nhìn cô lúc ấy, cũng thuộc về một thế giới khác – một thế giới mà cô không phải là Kim So Eun, anh không phải là Kim Sang Bum. Nhưng sao nó cứ làm cô bồi hồi, sao nó cứ bám riết lấy cô, sao nó không buông tha cho cô kể cả khi cô nhắm mắt lại? “So Eun, mày đã 20 tuổi rồi mà sao không khôn lên được tí nào vậy, sao cứ để cảm xúc dẫn mình đi như vậy hả So Eun ngốc?”

- Ga Eul yang!

- …

- Này, thơ thẩn trốn việc như vậy không hay tí nào đâu!

Anh ngồi xuống, đưa cô ly cà phê còn nóng hổi. Tóc anh thơm mùi của một cơn nắng lạ. Cô bất giác dựa người vào vai anh

- Đừng gọi em là Ga Eul nữa, em không thích.

- Sao vậy? Anh thấy tên đó hợp với em lắm chứ, So Eun!

- Vì em ghét cô ấy.

- Vì cô ấy quá giống em?

- …

So Eun im lặng. Có lẽ anh đúng, Ga Eul và cô quá giống nhau. Nhưng còn vì lý do nào khác chăng? Cái tên ấy lại chạy xẹt qua đầu cô, nụ cười, ánh mắt, giọng nói... Nhưng lần này cô không trốn chạy, không cốc đầu bếu tai như mọi khi nữa. Cô để cho những hình ảnh, cảm xúc vướng vít cùng hương cà phê thơm nồng. Cô khép hai hàng mi cong và chìm trong ánh mắt của anh, ánh mắt mà cô chỉ có thể có được khi không mở mắt nhìn.

Một bờ vai trĩu nặng dần. Anh cúi xuống nhìn cô cười hiền lành. “Con nhỏ này, sao mà nhanh ngủ thế không biết”. Anh kéo lại chiếc áo khoác trên người cô. Mắt anh lại chìm vào màn tối cùng tiếng gió đang rầm rì bên mé sông…

*Flashback

Giữa cánh đồng, một ngày xưa thật nhẹ…

- Oppa, So Eun có dễ thương không?

- Không dễ thương tí nào, vừa ngốc nghếch vừa hay khóc nhè.

- Ya, Yun Hoo oppa!!!!!

- Con bé ngốc này, em hỏi thì anh trả lời, sao lại nổi quạu lên với anh thế hả!

Những tiếng vười vỡ òa trong nắng. Hai bóng trẻ rượt nhau trên đồng. Những giọt mồ hồi, và cả mùi vị của hạnh phúc lan trong mắt…

- Oppa, sau này lớn lên So Eun liệu có xinh đẹp không nhỉ?

- Cái đó thì anh không chắc, nhưng chắc là vẫn ngốc.

- Yahh!

- Lại cáu nữa rồi! Sao lại có cô gái dữ dằn như em trên đời không biết. Thôi im lặng cho anh ngủ coi nào…

Yun Hoo mỉm cười trong giấc ngủ, “ngốc à, nhất định em sẽ rất xinh đẹp, hơn những gì mà anh có thể tưởng tượng.”

Tiếng So Eun thì thầm trong gió: “Sau này So Eun chỉ thích mỗi mình Yun Hoo oppa thôi”

*End flashback

So Eun à, liệu em có còn nhớ lời hứa trẻ con ngày đó không?

So Eun cựa mình khẽ trong giấc ngủ. Môi cô thoáng qua một nụ cười mãn nguyện. Con bé ngốc này, em lại mơ thấy gì đây. Đêm đã buông hẳn trên sông Hàn. Những hàng điện nhấp nháy trong đêm như vỗ về con người khỏi triền miên bóng tối. Yun Hoo quay nhìn cái dáng hình nhỏ bé đang chìm vào thênh thang giấc ngủ. Đã ba tháng kể từ ngày bấm máy BOF, chưa ngày nào So Eun ngủ đủ giấc. Anh liếc nhìn đồng hồ. “Đến giờ phải về rồi”. Anh không dám lay sợ phá giấc thiên thần. Nhưng đạo diễn dặn chỉ được ra ngoài hai tiếng khi không có cảnh quay thôi. Yun Hoo nhẹ vén mấy sợi tóc lòa xòa xuống gương mặt dỗi hờn. Anh nhấc bổng cô lên dịu dàng rồi chầm chậm đi về phía xe.

So Eun vẫn mỉm cười. Cô nhìn thấy người con trai với chiếc kèn sacxophone, mỉm một nụ cười rất thật, nụ cười chỉ dành cho riêng cô.
Arya
Arya

Tổng số bài gửi : 161
Join date : 04/06/2009
Age : 33
Đến từ : Ngôi nhà mang hình bóng Jun iu :-*

Về Đầu Trang Go down

WIND...... chap 5 part 1 new Empty Re: WIND...... chap 5 part 1 new

Bài gửi by Arya Sat Jul 18, 2009 10:28 am

CHAP 2



Part 1


“Cắt! Làm tốt lắm So Eun!” Đạo diễn Bae mỉm cười hài lòng. Cô rúc đầu vào chiếc khăn trợ lý Park vừa choàng cho mình. Cái lạnh buổi sáng sớm len nhẹ vào căn phòng nhỏ khiến cô thoáng rùng mình. Cô lau những giọt mồ hôi đang túa ra trên trán.

- Chà, căng thẳng đến thế hả cô bé. Anh thấy lúc nãy em diễn tốt lắm mà!

- Hyun Joong sunbae!

- Chà, đừng gọi anh tình cảm thế. Bummie chẳng được điềm đạm như Yi Jung đâu!

Hyun Joong buông rơi câu đùa cùng một nụ cười khó đỡ rồi quay sang nói chuyện với Kim Joon. Anh càng lúc càng giống Ji Hoo, thi thoảng phán mấy câu chết người rồi quay đi tỉnh bơ. So Eun đỏ mặt nhìn theo Huyn Joong. Đáng ghét thật! Lúc mới gặp anh ta đâu có đáo để vậy đâu chứ. Cô giấu mặt vào chiếc khăn bông. Cả cái tật đỏ mặt cũng giống Ga Eul nữa. So Eun bất giác mỉm cười. Cô kéo hờ khăn xuống cổ, ánh mắt dừng lại nơi ánh sáng đang hắt vào qua ô cửa. Anh ngồi đó, đẹp như một bức tranh…

Tay anh vẫn không rời khỏi bàn xoay. Hơi lóng ngóng, vụng về một chút chứ chẳng chuyên nghiệp như mấy cảnh quay hoàn chỉnh khi lên hình, nhưng vẫn đủ để làm xao lòng bất kì cô gái nào. Ánh nắng rải đều lên khuôn mặt say sưa mê mải của anh, và trải thênh thang trong tâm hồn cô. Chợt Kim Bum đưa tay lên quẹt vệt mồ hôi trên trán. Cô giật mình lóng ngóng quay đi. Chỉ có nắng khẽ cười, như đồng lõa với tâm trạng ngổn ngang của cô.

- Này So Eun, cảnh lúc nãy quay tốt lắm đấy. Hai lần là xong ngay. Phát huy nhé!

Tiếng nói dịu dàng của Hye Sun vọng lại, cùng động tác cố lên rất ngộ, rất Jan Di. So Eun bám lấy nó như một cái phao cứu sinh để vùng mình thoát khỏi vũng lầy của cảm xúc. Cô xoay người cười xòa với đàn chị đáng yêu của mình. Cô bước những bước thật nhanh, để chạy trốn khỏi hình ảnh đáng ghét kia. Nếu mọi người biết rằng ánh mắt ngưỡng mộ và say mê lúc nhìn anh làm gốm không hoàn toàn chỉ là cảm giác của Ga Eul, không phải chỉ là một cảnh quay liệu họ sẽ nghĩ gì nhỉ. So Eun ngốc, mày đúng là ngốc quá!

Kim Bum ngước nhìn những bước chân của So Eun đi xa anh dần. Tấm lưng mảnh dẻ xoay ngang mặt anh như muốn tránh né. Anh thở dài. Đã ba tháng hơn kể từ ngày làm việc với nhau, tình cảm giữa họ vẫn chỉ được dệt nên bằng những sợi dây xã giao mảnh mai. Anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến vậy. Kể từ lúc đóng phim, bao giờ anh cũng dấn thân hết mình cho vai diễn. Anh luôn muốn cảm nhận được vai diễn của mình một cách rõ rệt và chân xác nhất. Vậy nên anh đã mày mò học làm gốm suốt một tháng trời dù những cảnh quay trong phim cho cảnh này chưa đầy một phút. Nhưng có một thứ anh chưa cảm nhận được – tâm hồn của So Eun. Anh không hiểu điều này. Bình thường để hiểu về một nhân vật nào đó, anh thường phải tiếp xúc thật nhiều với người diễn để tìm được sự đồng điệu. Nhưng với So Eun thì không. Cô chưa bao giờ dành cho anh nhiều hơn một nụ cười trao đổi đúng nghĩa, nhưng khi cô vào vai Ga Eul, anh tưởng chừng mình có thể cảm hết được tâm hồn trong vắt như nước hồ thu của Ga Eul. Anh đắm chìm trong dòng suy tưởng, quên mất cái bình gốm trên bàn xoay.

- Yo yo! Bummie, cậu nghĩ mình đang làm gì vậy hả? Mọi người sang mà nhìn sản phẩm của quốc bảo thứ tư này!

Tiếng Kim Joon hyung vang lên thật ngộ. Không thể nói anh nhiễm ngôn từ của Woo Bin được, mà phải nói tính cách nhân vật Woo Bin được biên kịch viết nên để dành cho anh – một người anh dịu dàng và hài hước. Kim Bum mỉm một nụ cười cháy lửa, liếc Kim Joon một cái sắc như dao:

- Lát nữa mọi người tập trung phòng tớ nhé, có mấy tấm hình cực độc của Kim Joon hyung đấy!

- Này Bummie, anh cấm em đấy! Yahhhhh!

Kim Joon giơ tay làm động tác hăm dọa đầy bất lực, rồi chuyển sang ánh mắt cầu khẩn:

- Tối nay anh sẽ đãi em một chầu nhé, tha cho anh lần này!

- Ya, Kim Joon hyung à, như vậy không được đâu. F4 phải luôn có nhau chứ! Min Ho lúc này mới lên tiếng nhập cuộc đầy phấn khích.

- Cả điện thoại tớ lẫn Min Ho đều có đấy nhé! Hyun Joong châm phát cuối cùng kết thúc tấn bi kịch của Kim Joon.

- Thôi được, các cậu chơi hội đồng thế này chẳng đẹp tí nào!

Nhìn Kim Joon mếu máo chấp nhận lời đe dọa của ba tên ác tặc mà thương xót vô cùng. Còn đâu một Song Prince lừng lẫy. Các chị trong đoàn cứ thế mà căn vặn F3 để coi ảnh. Tiếng cười nói rộn cả gian phòng. Một buổi sáng mùa xuân đang trổ những mầm yêu thương.

So Eun nắm tay Hye Sun nhìn F4. Nụ cười trên môi hai cô thật dịu dàng, như những nụ hoa e ấp. Kim Bum thoát người khỏi cái ôm ghì của Kim Joon đang muốn phanh thây xé xác anh ra. Bất giác mắt anh chạm vào nụ cười của cô.

Lần thứ bao nhiêu rồi không nhớ nỗi, anh ước mình là So Yi Jung.

Không phải để sở hữu một bảo tàng khổng lồ và một gia sản kếch xù.

Không phải để sở hữu đôi tay thần thánh.

Không phải để sở hữu nụ cười điên đảo trái tim bao cô gái.

Chỉ đơn giản, Yi Jung sở hữu nụ cười của Ga Eul…

Cô xoay mặt và bắt gặp ánh nhìn của anh. Bốn mắt chạm nhau. Những thanh âm tuồng như xa vắng, hình ảnh chỉ còn chập chờn. Nhưng họ không hề nghĩ, trong mắt họ có nhau…

Cô là người bỏ cuộc. Cô quay người nói chuyện với Hye Sun, ánh mắt vẫn dậy lên một nỗi niềm khó nói. Anh ngây người. Ánh mắt chỉ là vô tình thôi. Anh che dấu sự hụt hẫng bằng nụ cười. Min Ho xô anh ra khỏi những cảm xúc bằng cú vỗ vai nặng như một thế kỷ: “Sao mà thẫn cả người ra thế Bummie?” Anh cười xòa và tọng vào bụng Min Ho một cú kha khá.

- Ya! Cái thằng nhóc này! Muốn chết hả!

- Em càng lúc càng không phân biệt được anh với Jun Pyo đấy, Min Ho hyung!

- Cái thằng nhóc này, đúng thật là!

Min Ho xoay người bá cổ Kim Bum. Anh xoa đầu Bum như một cậu em ngoan cần được dạy dỗ.

- Này, đây không phải chỗ cho hai cậu thì thầm tâm sự đâu đấy! Hyun Joong lên tiếng vẻ hờn mát.

- Tôi biết rồi, thưa ông anh! Kim Bum mỉm cười xuề xòa rồi choàng vai Hyun Joong.

- Bỏ quên ông anh cả này là đáng tội chết đấy biết không! Kim Joon tiến lại và cốc nhẹ lên đầu Min Ho. Cả đoàn nhìn họ với những niềm vui được kết bằng nắng. Một F4 thực thụ.
Arya
Arya

Tổng số bài gửi : 161
Join date : 04/06/2009
Age : 33
Đến từ : Ngôi nhà mang hình bóng Jun iu :-*

Về Đầu Trang Go down

WIND...... chap 5 part 1 new Empty Re: WIND...... chap 5 part 1 new

Bài gửi by Arya Sat Jul 18, 2009 10:29 am

Part 2

- Sao lại bỏ ra ngoài này, lạnh lắm đấy! Yun Hoo choàng chiếc áo khoác lên vai So Eun và ngồi bên cạnh cô dịu dàng, như cách anh vẫn bên cô hằng bao nhiêu năm nay.

- …

- Trong kia đang nhộn nhịp lắm. Mấy anh chàng F4 đúng là! Chỉ giỏi làm cho người ta vui thôi.

- Yun Hoo oppa!

- Hm?

- Lúc nào oppa cũng bên em như vậy, có thấy mệt mỏi không?

- Sao hôm nay So Eun lại hỏi như vậy? Có gì làm em buồn à?

- Không! Chỉ là bất chợt em nghĩ, bao giờ anh cũng ở bên em, cũng lo lắng cho em, thậm chí bỏ cả công việc yêu thích của mình để được gần em. Em tự hỏi liệu mình có xứng đáng với tất cả những điều ấy không?

- Thế theo So Eun anh ở bên em là bị đày ải ư? Yun Hoo nhíu mắt nghịch ngợm trêu cô, nhưng có vẻ như So Eun không đùa chút nào.

- Có lẽ thế. Cứ như anh mắc nợ em vậy. Em thì chẳng ra gì cả. Chỉ là một con nhỏ ngốc nghếch và hay khóc nhè. Chỉ là một con nhỏ cần đến bờ vai anh mà chưa bao giờ làm một bờ vai cho anh tựa vào. Em chỉ giỏi sống với những cảm xúc của mình thôi. Em sợ, đến một lúc nào đó, những cảm xúc của em sẽ làm tổn thương anh.

Yun Hoo nắm chặt vai xoay gương mặt của So Eun đối diện mình. Nỗi buồn lan tỏa trong đôi mắt trầm. Anh muốn ôm chầm lấy khuôn mặt ấy, muốn hôn lên ánh mắt ấy, muốn ghì chặt lấy cơ thể mảnh mai trước mặt mình. Nhưng như mọi lần khác, anh kìm những cảm xúc vào bên trong. Chưa phải lúc, Yun Hoo à! Anh tự nói với mình như vậy và véo mạnh vào mũi So Eun.

- Aaaaaaaaaaaa! Oppa!

- Đó, cứ hét to như vậy mà tốt hơn đấy! Con bé ngốc này, bây giờ là lúc nào mà cứ ngồi đây nghĩ vẩn vơ thế hả. Nghe đây này. Anh chỉ nói một lần thôi đấy nhé. Thứ nhất, em chưa bao giờ là gánh nặng của anh cả, chỉ đơn giản là anh muốn gánh em để cuộc đời anh được biết thêm nhiều điều ngốc nghếch. Thứ hai, anh chưa bao giờ từ bỏ sự nghiệp của mình vì em cả. Anh vẫn tiếp tục viết, còn công việc quản lý, chỉ vì anh muốn ở bên em và tò mò về thế giới showbiz đầy phức tạp này. Nó sẽ là một kinh nghiệm quý cho anh để viết văn. Em nhìn cho kĩ đi, Lee Yun Hoo lừng lẫy thế này, đẹp trai thế này, tài năng thế này, lẽ nào lại vì một con ngốc như em mà từ bỏ ước mơ của đời mình. Và cuối cùng, nghe cho rõ này, anh với em không nợ nần gì hết, chúng ta có duyên, vậy thôi. Hiểu chưa hả con bé ngốc kia!

- Sao anh cứ gọi em là ngốc hoài vậy!

- Anh sẽ gọi như vậy cả đời đấy, cho đến khi em già, da nhăn nheo, răng rụng, thì em vẫn cứ là So Eun ngốc!

- Oppa! Cho chừa cái tội trêu em này! Vừa nói, So Eun vừa đánh túi bụi vào lưng Yun Hoo – bờ lưng dài đã gánh chịu biết bao nắng gió mang tên So Eun.

- Đồ chằn lửa! Đồ xấu tính! Yun Hoo vẫn lớn tiếng trêu chọc So Eun. Anh né người thoát khỏi những cú đánh, nắm chặt đôi tay nhỏ bé của cô. So Eun đang ở gần anh, rất gần. Lớp sương vây mắt cô đã bay đi. Bầu trời lại trong veo. Với anh, thế là đủ. So Eun là bầu trời của anh, và anh không muốn đám mây nào làm xao động khung trời trong ngần ấy…

- Oppa! Thả tay em ra, đau quá! Giọng So Eun nhói lên kéo anh về thực tại. Yun Hoo mỉm cười cốc khẽ lên đầu cô: “Lần sau còn hỏi tôi mấy câu như vậy thì cô chết chắc, cô Kim So Eun!”

- Yes, sir! So Eun rạng rỡ nhìn anh. Chỉ khi nào ở bên anh cô mới cảm thấy yên bình đến vậy. Những suy tư, buồn khổ chốc bỗng hóa hư vô. Cô không hình dung được nếu không có anh cuộc đời cô sẽ như thế nào, sẽ thiếu một giọng nói, một tiếng cười, một bờ vai, và hơn thế rất nhiều…

* Flashback

- So Eun! Sao lại trốn ra đây mà khóc thế này! Bác gái đi tìm em cả buổi đấy! Giọng Yun Hoo đầy lo lắng. Cậu bé vừa đi học về và chạy một mạch ra khu căn cứ bí mật của hai đứa. Cậu biết thế nào cũng tìm thấy So Eun ở đây.

- Yun Hoo oppa! Tụi nó bảo So Eun là đứa không có cha. Giọng cô bé nức nở. So Eun vừa đến trường được hai hôm nay. Thắng Kang Chang ác ý cạnh nhà đã loan tin cho cả lớp rằng So Eun là một đứa con hoang.

- Lại là thằng Kang Chang đúng không! Anh sẽ cho nó biết tay. So Eun ngoan đừng khóc nữa. Có anh đây mà!Yun Hoo vỗ về cô nhóc. Từ nhỏ So Eun đã hay khóc nhè, nhưng chỉ cần một lời nói nhẹ nhàng là đôi mắt ấy lại rạng rỡ lên ngay. Cô bé mở đôi mắt tròn xoe nhìn anh, đưa ngón út ra vòi vĩnh:

- Oppa hứa nhé, sẽ luôn ở bên So Eun!

- Uhm, anh hứa! Cậu bé móc ngón tay út mình vào ngón tay bé xíu trước mặt. Nắng chiều rạng rỡ trên khuôn mặt hai đứa trẻ.

* End flashback

“Yun Hoo oppa à, anh thật ngốc quá! Anh mới là kẻ ngốc! Ngốc mới giữ lời hứa với một đứa như em!”

- Trời lạnh hơn rồi. Em vào trong đi, còn ít cảnh nữa là xong. Ngày mai đoàn đi Ma Cao rồi. Lúc đó thì em sẽ rảnh hơn một tẹo đấy. Mà lát chiều có cảnh quay bên đoàn “Chun Chu” đấy nhé! Khổ thân em tôi.

Mặt Yun Hoo nheo lại xa xót. Cầm lịch làm việc của So Eun mà anh không hiểu cô gái trước mặt anh lấy đâu ra nhiều sức lực đến vậy. So Eun nhìn khuôn mặt anh phì cười, bếu một cái rõ đau vào má anh.

- Vâng thưa ngài quản lý, tôi biết rồi! Ngài cứ vào trước chuẩn bị đi. Tôi hóng gió một chút rồi tôi vào ngay.

Cô nheo mắt nghịch ngợm chào anh và ra dấu muốn ở một mình. Yun Hoo vẫy chào bước vào trong. Nụ cười của So Eun xua cái lạnh buổi sớm. Anh vươn người bước đi. Đúng, chỉ cần So Eun cười…

Kim Bum lặng người nhìn tấm lưng nhỏ bé của So Eun. Đã bao lần anh nhìn cô từ phía sau như thế này, là ngần ấy lần anh cảm nhận được sự cô độc đang vây bủa tấm thân gầy guộc ấy. Anh đã đứng ở đây rất lâu, từ lúc Yun Hoo bước ra. Anh nhìn thấy hai người cười đùa với nhau, nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của So Eun bên Yun Hoo, để khi Yun Hoo bước đi, ánh mắt ấy lại chìm vào khoảng trầm mênh mang. Một cơn gió thốc qua, đôi vai gầy khẽ rung lên. Chiếc áo khoác của Yun Hoo dường như chưa đủ để sưởi ấm cho cô. Kim Bum chầm chậm bước lại. Anh lẳng lặng ngồi xuống, mắt vẫn không nhìn vào đôi vai nhỏ đang run theo cơn gió sớm mai. Anh biết có một đôi mắt đang ngơ ngác nhìn lên, nhưng anh không biết có một trái tim đang nhảy lum ba đa trong lồng ngực:

- Kim Bum sunbae!

- Ngồi ở đây có gì thú vị lắm hay sao mà So Eun cứ tẩn ngẩn tần ngần ngoài này mãi thế.

- Đạo diễn gọi em vào à! Em vào ngay đây! So Eun toan đứng dậy để tránh sự ngượng ngùng đang hiện rõ trên nét mặt. Một bàn tay to ấm nắm chặt lấy tay cô.

- Anh cũng muốn hóng gió, nhưng ngồi một mình buồn lắm. So Eun ngồi với anh một lúc nhé! Ánh mắt Kim Bum vẫn nhìn vào khoảng trống trước mặt. Ánh nhìn lơ đãng ấy kéo cô lại. Đôi tay anh vẫn không rời khỏi tay cô. Anh đang cố cảm nhận cô, bằng sự run run nơi bàn tay và hơi thở gấp gáp…

- …

- Lúc anh cầm tay Ga Eul, hình như tay cô ấy cũng lạnh và run như lúc này!

Lại Ga Eul, lúc nào cũng là Ga Eul. Với anh ấy mình rốt cuộc cũng chỉ là Ga Eul mà thôi. So Eun rút mạnh tay ra khỏi tay anh. Vẻ mặt hiền lành, ngơ ngác lúc nãy được thay bằng vẻ ngoan cố và xa cách của thường ngày. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, mắt lơ đãng nhìn về phía trước. Kim Bum thoáng cảm nhận được sự thay đổi trong cô. Cô lại thu mình về với vỏ bọc khi gặp anh. Anh không hiểu nỗi cô gái này. Rốt cuộc anh đã làm gì mà cô ấy ghét anh đến vậy. Nhưng cô chịu ngồi lại bên anh lúc này nghĩa là với cô, anh cũng không đến nỗi xấu xa. Kim Bum cố gắng tận dụng chút thiện cảm sót lại trong tâm hồn khó hiểu của So Eun khơi chuyện.

- Em…

- Anh…

- Em nói trước đi!

- Anh nói trước đi!

Kim Bum phì cười còn So Eun thì cúi gằm mặt xuống để anh không thấy mặt mình đang đỏ ửng.

- Anh lớn hơn em những hai tháng đấy! Nên sẽ nhường em nói trước.

- Uhm… Chân anh không sao chứ? Cuối cùng cô cũng hỏi thăm anh được. Từ hôm biết tin anh bị tai nạn xe đến giờ, lòng cô cứ thấp thỏm không yên. Nhìn khuôn mặt anh tươi cười lúc quay cảnh làm gốm với cái chân đau, So Eun cứ xa xót mãi.

- Anh cứ tưởng em không thèm quan tâm đến anh mà chỉ quan tâm đến anh chàng So Yi Jung thôi chứ! Kim Bum nở một nụ cười trêu ngươi và có đôi phần thỏa mãn. Từ lúc anh bị tai nạn, các anh chị trong đoàn cứ xúm xít vào hỏi thăm, chỉ có So Eun vẫn im lặng. Anh sẵn sàng đánh đổi tất cả những câu cảm thông, những ánh mắt quan tâm với câu nói của So Eun. Anh không biết cảm xúc của mình là gì. Có lẽ khi người ta không nắm bắt được một điều gì đó là khi người ta muốn có được nó bằng mọi cách.

- Sao lại có So Yi Jung ở đây! So Eun bối rối mỉm cười. “Thì em chỉ hỏi vậy thôi. Mà sao anh bất cẩn quá vậy, đã lần thứ hai rồi!”

“Chà, ra cũng lo lắng cho mình đấy nhỉ”. Kim Bum cười thầm. Trong phút chốc, anh bỗng cảm thấy bầu trời hôm nay cao hơn, những gợn mây nha nhẩn điểm xuyết nền xanh thơ mộng. Ngay đến cả cơn gió lạnh cũng không làm anh rùng mình. Ấm áp như có một ngọn lửa nhỏ âm ỉ trong tâm hồn…

- Anh sẽ cẩn thận hơn. Mà ngày mai đoàn đi Ma Cao rồi, So Eun có muốn mua quà gì không?

“Ngốc thật Kim Bum, bao nhiêu ngày đóng playboy mà sao mày không học hỏi được chút nào cả, lại hỏi con gái nhà người ta một câu vô duyên ngốc xít như vậy. Cái gì mà mua quà ở đây chứ! Ya!!!!” Tâm trí anh đấu đá nhau kịch liệt. Anh che dấu sự lúng túng bằng nụ cười, mắt vẫn không nhìn thẳng vào So Eun.

So Eun cười thầm trước vẻ lúng túng trên gương mặt của anh. Có vẻ như anh đang thành thật muốn bắt chuyện. Cái vẻ ngồ ngộ đáng yêu này chẳng giống So Yi Jung chút nào. Cô không nhìn anh, cái khoảng trời trước mắt làm cô yên tâm hơn để ngồi bên cạnh người con trai này.

- Mặt nạ nhé, em muốn một cái mặt nạ. Ở Ma Cao có bán mấy cái mặt nạ xinh lắm.

- Uhm. Anh sẽ lựa cho em một cái thật đẹp, để che dấu khuôn mặt hung dữ của em.

- Ya! Kim Bum! Anh nhắc lại tôi nghe xem! Cô quay sang đưa nắm đấm lên hù dọa, mắt trợn ngược rất buồn cười.

- Bây giờ thì anh tin lời của Yun Hoo hyung rồi. Em đúng là thiên hạ đệ nhất chằn tinh. Kim Bum nheo mắt đầy tinh quái.

- Ya! Cả anh và anh Yun Hoo nữa, hai người chết chắc với tôi!

Cô vươn người tấn công với khí thế hừng hực. Kim Bum xoay người lại đỡ cú đánh của So Eun. Ánh mắt họ chạm nhau, một lần nữa…

Gió thôi không lê tha trên đồng cỏ mà ngưng lại như giữ yên bình cho những nhịp đập gấp gáp. Không gian trắng xóa… Thời gian như đứng chựng trong khoảnh khắc…

Ánh măt em buồn quá So Eun. Có màu của biển chiều. Lam ngọc. U uẩn…

Sao lại nhìn em như thế hả sunbae. Em không phải là Ga Eul… Ánh mắt anh trầm quá. Em muốn biết có gì phía sau đôi mắt ấy, có em hay chỉ là Ga Eul…

- Này, hai người chơi trò gì ngoài đấy mà bỏ rơi bọn này vậy hả? Giọng Min Ho vang lên phá vỡ phút ngưng đọng của thời gian. Kim Bum và So Eun lúng túng rời mắt nhau. Hye Sun theo sau kéo Min Ho lại và nhìn cả hai bằng vẻ mặt tội lỗi:

- Thằng nhóc này! Đúng thật là! Vừa nói cô vừa đánh túi bụi lên cậu em to xác. “Đã bảo ở yên trong đó mà sao không nghe lời hả!”

- Noona! Em có làm gì sai đâu. Á! Đau em! Min Ho vừa nhảy vừa la oai oái. Kim Bum và So Eun bật cười. Trông họ chẳng khác gì Goo Jun Pyo và Guem Jan Di cả, chỉ là lúc này Jun Pyo không còn được vẻ hùng hổ của Đại nhân thôi. So Eun tíu tít chạy lại can:

- Thôi thôi, Hye Sun unnie đừng hành hạ Min Ho sunbae nữa. Anh ấy chịu đựng đủ trong phim rồi.

Min Ho nấp sau tấm lưng nhỏ bé của So Eun, khuôn mặt hối lỗi. “Chị ta còn dữ hơn cả Jan Di nữa.”

F2 còn lại nép sau cánh cửa, lắc đầu ngao ngán: “ Hai cái cặp này náo loạn quá đi thôi!”
Arya
Arya

Tổng số bài gửi : 161
Join date : 04/06/2009
Age : 33
Đến từ : Ngôi nhà mang hình bóng Jun iu :-*

Về Đầu Trang Go down

WIND...... chap 5 part 1 new Empty Re: WIND...... chap 5 part 1 new

Bài gửi by Arya Sat Jul 18, 2009 10:31 am

CHAP 3




Dịu dàng anh đến…
Như những giấc mơ đêm…




Đêm buông… Bóng tối che chở những tâm tư không cất thành lời… Seoul ẩn mình trong những cơn gió không tên. Con người ẩn mình trong những lớp vỏ bọc phong phanh của cảm xúc. Chỉ một chuyển động nhỏ thôi, tất cả sẽ vỡ tan như bong bóng xà phòng. Nhưng không ai muốn mình trần trụi. Con người che dấu xúc cảm bằng những nụ cười và những cử động trần thế.

Sáu con người trằn trọc, vì những căn nguyên không giống nhau. Họ nằm trong bóng đêm, và trườn mình theo những cảm nghĩ rất thật. Vì lúc này, chỉ có họ, và đêm...

Đống hồ điểm 1h đêm.

Hôm nay cả đoàn được nghỉ sớm để ngày mai đi Ma Cao. Với những kẻ một ngày chỉ ngủ được 2 – 3 tiếng thì đây quả là một cơ hội trời cho. Họ chia tay nhau về phòng khi kết thúc cảnh quay cuối cùng. Những nụ cười trao nhau mệt mỏi, nhưng vẫn ấm áp tình thân.

Hôm nay So Eun không có cảnh quay đêm nên sau khi quay xong “Hoàng hậu Chun – Chu”, cô về thẳng căn hộ của mình. Chỉ còn mình Hye Sun trong phòng. Hye Sun sảng khoái vươn mình ra bước khỏi nhà tắm với chiếc khăn hờ hững khoác trên người. Nước nóng làm cô thấy thư thái. Nụ cười của So Eun không hiện diện ở đây như thường lệ khiến cô cảm thấy hơi trống trải. Cô cầm điện thoại bấm số quen thuộc:

- Unnie! Giọng nói nhỏ nhẹ của So Eun khiến cô cảm thấy yên lòng.

- Thế mà chị cứ sợ So Eun ngủ rồi.

- Đừng nói với em là không có em, chị không ngủ được đấy nhé!

- Quên đi cô nhóc. Tại chị không quen ngủ sớm thôi. Hye Sun mỉm cười trong điện thoại. Mà đúng là cô không quen ngủ sớm thật. Dù bây giờ đã quá 1 giờ từ lâu.

- Không có em chị đừng lén lút viết sách thâu đêm rồi chảy cả máu cam nghe chưa!

- Tôi biết rồi bà mẹ trẻ! Mà hôm nay không có em, Bummie nó cứ buồn buồn thế nào ấy. Chị đứng trước nó làm đủ trò mà nó cũng chẳng nhìn thấy gì cả! Hye Sun nở một nụ cười hơi mưu mẹo.Cô luôn linh cảm giữa hai đứa nhóc này có gì đó thật lạ.

- Unnie! Chắc anh ấy mệt quá thôi. So Eun ngượng nghịu, mặt cô đỏ ửng lên.

- Chị đoán là mặt em đang đỏ bừng đúng không nhóc! Hye Sun cười một cách sảng khoái. Hơn ba tháng ở với nhau đủ để cô hiểu tính cách trẻ con của cô nhóc này.

- Này, trễ rồi đấy. Chị đi ngủ sớm đi mai còn bay sang Ma Cao. Nhớ mua quà cho em nhé. So Eun nói vội vàng như sợ bị ai đuổi. “Unnie ngủ ngon!” Cô kết thúc thật nhanh rồi quăng điện thoại ra giường. So Eun ngồi trong bóng tối, mái tóc dài che khuôn mặt đẹp đang ửng hồng. Cô đưa hai tay ôm chặt ngực mình. Dạo này tim cô có vấn đề thật rồi!

Đầu dây bên kia có người đang mở cờ trong bụng. Hye Sun ngả người ra giường. Hai đứa nhóc này đáng yêu thật! Nhìn tụi nó mà thấy mình sao già quá. Mà quái nhỉ, mình dặn chị So mang kịch bản ngày mai lên hộ mà sao mãi chưa thấy lên. Thôi tranh thủ duyệt lại đoạn mình viết ngày hôm qua đã.

Hye Sun tiến lại bàn làm việc. Viết với cô là một niềm say mê từ nhỏ. Chỉ khi bên trang giấy, cô mới cảm nhận được toàn vẹn cuộc sống quanh mình. Và chỉ có viết mới làm nguôi ngoai nỗi nhớ anh trong cô. Đã hơn một năm rồi, ở bên kia chắc lạnh lắm phải không anh?

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên. Hye Sun vươn mình rời khỏi bàn. Một tay vừa đưa tay che miệng đang ngáp ngắn ngáp dài, một tay cô xoay nắm cửa:

- Chị So à, em…

Miệng Hye Sun há hốc, tấm khăn tắm trên người cô lúc này có cảm giác như đang biến mất trước ánh mắt không kém phần sửng sốt của Min Ho. Cổ họng cô nghẹn lại không cất nỗi thành lời. Không được Hye Sun, mày không được bối rối, có phải lần đầu cậu ta thấy mày thế này đâu. Cô tự trấn an mình rồi mở lời trước để cứu vãn tình thế dở khóc dở cười của cả hai. Dù gì mình cũng là người lớn!

- Min Ho à, có chuyện gì mà giờ chưa đi ngủ, có biết là con nít thì không nên thức khuya không?

- Noona, em, em… Min Ho lắp ba lắp bắp trong cổ họng. Anh giống Jun Pyo nhất ở điểm này, mồm miệng bao giờ cũng như tép nhảy nhưng lại không hề có kinh nghiệm trong những chuyện tương tự như vậy.

- …

- Lúc tối, noona làm rơi sợi dây đeo tay ở trường quay, em nhặt được mà quên trả. Vừa nói Min Ho vừa lúng túng lôi trong túi ra chiếc vòng tay kết bằng đá xanh rất tinh xảo.

Lúc này Hye Sun mới hoảng hồn nhìn vào tay mình. Trời, nó rơi từ lúc nào mà mình không hay thế nhỉ. Cô vẫn giữ nét mặt bình thản, nhận nó từ tay Min Ho, rồi nở một nụ cười rất Jan Di:

- Cám ơn nhé! Bây giờ thì con nít về phòng ngủ được rồi đó.

- Uhm, noona ngủ ngon. Min Ho luống cuống chào rồi chạy một mạch về phòng. Nếu đứng trước cửa thêm một chốc nào nữa, có lẽ tim anh sẽ vỡ ra mất.

Sao thế nhỉ, có phải lần đầu mình nhìn thấy đâu. Sao cổ họng lại khô cứng, tim lại loạn xạ thế này. Ya! Lee Min Ho, chị ta lớn hơn mày những 3 tuổi đấy. Chị ta là Goo Hye Sun, không phải là Guem Jan Di. Mày là Lee Min Ho, không phải là một Goo Jun Pyo bất trị và hay xúc động trước những chuyện nhỏ nhặt như thế này. Cho đến khi đóng sầm cánh cửa phòng trước mặt, anh vẫn không ngừng tự lẩm bẩm với chính bản thân mình.

- Sao mặt mũi tái mét thế kia hả Min Ho? Gặp ma à? Hyun Joong đang cầm tập kịch bản nằm trên giường ngạc nhiên hỏi.

- Không có gì đâu. Min Ho che dấu sự bối rối trên nét mặt, nhưng hình như trái tim không chịu nghe theo lý trí.

- Chà, không qua mắt anh được đâu nhóc, có chuyện gì nào?

- Em đã bảo không có chuyện gì mà, mà anh thôi gọi em là nhóc đi, anh chỉ hơn em có một tuổi thôi mà. Min Ho đột nhiên quát lên rồi chạy xộc vào buồng tắm đóng sầm cửa lại. Tiếng vòi sen khuấy động màn đêm, nhưng không giấu được những nhịp đập thổn thức.

“Cái thằng này, làm Jun Pyo quen rồi đây. Mà nó vừa mới tắm đây mà. Đúng thật là!” Hyun Joong lắc đầu ngán ngẩm. Anh tắt đèn chui vào chăn, với cái ý định thánh thiện là ngủ một giấc thật say…

Ở căn phòng đối diện, cũng có hai con người đang đối mặt với những pha cảm xúc tương tự. Một kẻ bồn chồn không yên, và một người chỉ biết trố mắt nhìn.

- Này, Bummie, em có thôi cái trò thở ngắn thở dài lại ngay không. Có chuyện gì với em thế hả? Kim Joon hỏi, giọng hơi bực bội, lần thứ mười mấy trong đêm anh hỏi câu đó và vẫn chỉ nhận được cái lắc đầu và nụ cười gượng gạo của Kim Bum. Cậu ta cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như mới rơi từ hành tinh nào xuống. Cái tụi nhóc dạo này thật khó hiểu!

- …

- Em không muốn nói thì thôi vậy, anh ngủ trước đây. Cẩn thận cái chân đau! Mau ngủ đi, mai còn xuất hành sớm!

- Hyung ngủ ngon!

Kim Bum lơ đễnh trả lời. Tâm trí anh giờ còn đang vương vấn nơi bãi cỏ lúc sáng sớm, nơi có một ánh mắt thật sâu. Lúc này So Eun đã ngủ chưa nhỉ? Chiều nay không biết cô ấy có quay tốt không. Mình quay mỗi một phim mà đã thấy mệt phờ người, sao cô nàng này tham lam thế không biết. Mà chắc mình nên nhắn tin hỏi thăm So Eun thử xem. Lúc sáng mặt mũi đỏ bừng thế kia biết đâu là bị ốm rồi. Dù gì thì cô ấy cũng quan tâm tới mình, mình cũng phải quan tâm lại cho phải phép chứ. Kim Bum nở một nụ cười rạng rỡ. Cuối cùng anh cũng tìm được một lý do cho bản thân mình.

Anh vơ lấy cái điện thoại, bấm cái tên quen thuộc – Ga Eul – dù rằng chưa bao giờ anh thử gọi một lần. Phép lịch sự thôi mà, hy vọng lúc này So Eun chưa ngủ…

Tầng 27 một căn hộ không cách xa đó lắm. Cô tựa cằm bên cửa sổ ngắm những ngôi sao giữa nền trời tịch liêu. Ánh mắt anh ta buồn quá. Cô cố gắng nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau. Ánh mắt anh lúc ấy có trầm như vậy không?

*Flashback


- Chào! Tôi là Kim Sang Bum. Anh chìa tay và nở một nụ cười chết người với cô. Không phải là lần đầu cô thấy anh. Anh đã quá nổi tiếng trong trường với nụ cười sát thủ và những vai diễn ấn tượng. Nhưng có điều gì đó xa cách trong nụ cười của anh khiến cô e ngại. Không có cảm giác như khi gặp Min Ho sunbae, Hyun Joong sunbae hay Kim Joon sunbae. Dù những người kia lớn tuổi hơn nhưng cô lại không thấy xa cách như người con trai trước mặt mình.

- Tôi là Kim So Eun. Mong được chỉ giáo nhiều hơn. Cô run run chìa đôi bàn tay nhỏ nhắn. Nó nằm gọn trong lòng bàn tay anh, cứ như đã thuộc về nhau từ lâu. Hơi ấm từ đôi tay to lớn truyền qua người khiên So Eun rùng mình rụt tay lại.

- Sao vậy? So Eun mệt à!

- Không sao đâu. Chắc tại hơi choáng, hôm nay trời nắng quá.

- Anh lớn hơn So Eun một tuổi đấy nhé, nên cứ gọi anh là sunbae!

- À, vâng. So Eun lơ đễnh trả lời, mặt vẫn cúi gầm xuống. Ánh mắt ấy lạ quá.

- Hợp tác tốt nhé! Giọng anh đều đều bên tai, ánh mắt anh mơ màng trong nắng…

*End flashback

Nếu không kể đến chi tiết cô bị lừa một cách dễ dàng để gọi anh là sunbae đến tận bây giờ, thì lần đầu gặp nhau của họ hết đỗi giản dị và bình thường. Nhưng lại khiến cô không thể tiến lại gần anh, hay chính cô tự xây bức tường không cho anh xích lại gần? Chỉ biết, ánh mắt ấy ám ảnh cô từ cái nhìn đầu tiên. Một tia nhìn xa xôi… So Eun rời khỏi bục cửa. Gió đã hong khô mái tóc dài buông xõa. Cô khép hờ cửa sổ. Cái cảm giác cô đơn vây bủa khiến cô thoáng rùng mình.

Tiếng điện thoại ngân lên giai điệu quen thuộc. So Eun bắt máy, đầu dây bên kia là một giọng nam dịu dàng:

- Chưa ngủ à? Anh biết ngay mà. Đóng cửa sổ lại, lên giường, đắp chăn và đi ngủ ngay cô nhóc!

- Oppa! So Eun giả giọng uể oải để lừa Yun Hoo. Quái, sao anh ấy biết mình đang đứng bên cửa sổ không biết.

- Đừng hòng bày trò lừa anh. Anh đặt camera trong phòng em đấy!

- Vâng em biết rồi, ông già khó tính. So Eun mỉm cười trong bóng đêm và tiến lại giường ngủ. Giọng nói của Yun Hoo dường như xua đi phần nào nỗi cô quạnh trong cô. Anh ngủ ngon nhé!

- Uhm, mai cứ dậy trễ một chút cũng không sao. Ngủ ngoan nhé nhóc!

So Eun ôm con gấu bông vào lòng ngoan ngoãn. Món quà sinh nhật thứ 15 Yun Hoo tặng cô bằng món tiền làm thêm đầu tiên của anh. Mới đó mà đã 5 năm rồi… Chuông điện thoại lại rung lên một lần nữa. “Ông anh này phiền toái thật! Đã bảo mình sẽ đi ngủ mà còn chưa chịu tin nữa”. So Eun mỉm cười trong lòng và cầm điện thoại lên. Nhịp tim vừa mới ổn định lại của cô lại khẽ khàng rung lên trong đêm vắng.

“So Eun ngủ chưa? Hôm nay quay có mệt không? Lúc sáng anh thấy mặt em hơi tái. Giữ gìn sức khỏe. Tụi anh sẽ về mau!”

Điện thoại hiện dòng tên người gửi: Grey eyes…

****************************

Đồng hồ điểm 3 giờ khuya…

Kim Joon xoay người qua lại trên giường trong giấc ngủ. Anh quờ quạng chân tay kiếm tìm cậu nhóc nằm bên như thường lệ… Chiếc giường vẫn trống toác. Anh tung chăn bật dậy. Đèn phòng sáng choang. Kim Bum ngồi co ro trên ghế, mắt nhắm nghiền, miệng mỉm một nụ cười khẽ. “Không biết trên đời này có đứa con gái nào thấy cảnh này mà không yêu cậu nhóc này không nữa.” Kim Joon cười nhẹ, định lay Kim Bum dậy lên giường ngủ. Chợt mắt anh dừng lại ở chiếc điện thoại trên tay Bum. “Nhắn tin ngủ quên à?” Kim Joon lắc đầu ngán ngẩm. Anh lấy điện thoại ra khỏi tay Kim Bum… Mắt anh dừng ở dòng tin nhắn trên máy:

“Em biết rồi. Anh đi cẩn thận nhé! Chúc anh ngủ ngon, sunbae”.

Tên người gửi: Ga Eul…

*****************************

Tiếng tin nhắn tút tút bên tai làm Hyun Joong như muốn bùng nổ. Anh chỉ muốn ngủ thôi mà, sao lại có lắm thế lực đen tối cản trở giấc ngủ của anh như vậy? Hết Min Ho lăn qua lăn lại thở dài thở ngắn trên giường giờ lại đến cái kẻ trái khoáy nào phá giấc đêm. Anh bực bội cầm điện thoại chừng muốn tán ngay vào mặt kẻ tội đồ vừa dại dột gửi tin kia.

“Hyun Joong, cậu ngủ chưa?”

“Nhờ phước của anh, tôi đã dậy từ rất sớm, hyung!”

“Thôi đừng càu nhàu nữa. Có tin này hái ra tiền đấy!”

…..

“Được đấy! Kế hoạch hay lắm!”

“Thống nhất vậy nhé. Thôi ngủ đi. Ngủ ngon nhé!”

Hyun Joong nằm xuống giường, mỉm cười ma mãnh. Anh nhìn sang Min Ho đang ngủ như một đứa trẻ. “Đừng tưởng tôi không biết gì nhé nhóc. Ngủ gì mà cứ nói mớ sang sảng. Để lo xong vụ hai đứa trẻ cứng đầu kia đã.” Anh chui sâu người vào chăn và đi vào giấc ngủ một cách ngon lành…

Bình minh đang ở rất gần…
Arya
Arya

Tổng số bài gửi : 161
Join date : 04/06/2009
Age : 33
Đến từ : Ngôi nhà mang hình bóng Jun iu :-*

Về Đầu Trang Go down

WIND...... chap 5 part 1 new Empty Re: WIND...... chap 5 part 1 new

Bài gửi by Arya Sat Jul 18, 2009 10:32 am

CHAP 4



Part 1:



Ma Cau về đêm lung linh… Đêm vuốt ve những tâm hồn buốt giá, hoài vọng. Kim Bum ngồi thật lâu bên khung cửa sổ, mắt hướng vọng mảnh trời cao. Tầng 30 của khách sạn, vẫn không cảm thấy bầu trời gần lại. Con người ta thật nhỏ bé biết bao. Nếu bầu trời gần lại, có lẽ anh sẽ cảm nhận được hương tóc của cô phảng phất trong gió, sẽ chạm được vào nụ cười trong vắt của cô...

Mới đó mà đã ba năm rồi ư, Cindy?

*Flashback


Cô bé ngước đôi mắt sợ sệt nhìn người con trai trước mặt mình, tay vẫn ôm chặt con gấu Teddy.

- Bummie, đây là con một người bạn thân của bố. Từ bây giờ em sẽ ở với chúng ta. Con làm anh cho tốt vào nhé!


- Oppa, nếu sau này em không còn trên cõi đời này nữa, anh phải tìm một soulmate cho mình nhé! Nếu không lúc lên thiên đường, anh sẽ biết tay em!

*End flashback

Soulmate liệu có tồn tại? Cả Cindy lẫn Ga Eul dựa vào đâu để tin tưởng và muốn anh tin tưởng? Cindy à, em gặp đối thủ nặng kí rồi đấy. Cô gái này dữ dằn và ngây ngô không kém gì em đâu. Anh mỉm cười và nhớ tới hình ảnh Ga Eul cong môi ở New Caledonia khi nói về soulmate. Vào thời khắc đó anh, chính anh, Kim Sang Bum, chứ không phải So Yi Jung, thật sự tin rằng có một người con gái đang chờ đợi anh ở một nơi nào đó trên đời này.

Anh nghĩ anh đã từng gặp được người con gái ấy… Trong ánh chiều nhạt buông, một bóng hình nhỏ bé cầm đóa hoa dại chờ anh bên thềm nhà. Ánh mắt em hòa trong nắng, dịu dàng… Mười ba tuổi, còn quá sớm để thôi mộng mơ phải không Cindy?

Bất chợt, hình ảnh So Eun vào buổi sớm mai trong vắt với đôi mắt u miên hiện về trong anh. Chính anh cũng ngạc nhiên với sự xuất hiện của hình ảnh ấy trong đầu óc mình. Dưới ánh nắng, mái tóc cô gợn từng đợt theo cơn gió, mùi hương len nhẹ vào hồn anh.

Không phải là Cindy, không phải là Ga Eul.

Lần đầu tiên kể từ ngày gặp mặt, anh cảm nhận cô là Kim So Eun.

Anh nhớ ngày đầu gặp nhau, anh đã ấn tượng với khuôn mặt mộc của So Eun. Có một đôi lần khuôn mặt ấy lướt qua anh ở trường, nhưng bóng hình ấy lướt qua nhanh như một cơn gió, còn anh lại bị cuốn vào những kịch bản, những CF, những xô bồ, lừa lọc, bon chen. Có đôi lần anh mơ thấy một mái tóc dài. Nhưng anh không tự cho phép mình nghĩ đến một ai khác, anh muốn giữ hình ảnh của cái dáng hình nhỏ bé chờ anh trước thềm nhà một chiều xa lắm, cho đến lúc anh thực sự tìm được một soulmate cho riêng mình…

Và rồi anh gặp Ga Eul…

Anh luôn tự nhủ, đó là Ga Eul…

Yi Jung ngốc, nếu tớ mà tốt số được như cậu thì giờ này tớ đã chẳng ngồi đây ủ rũ. Cậu bị tổn thương bởi mối tình đầu, nhưng ngọn lửa từ trái tim cô gái nhỏ bé ấy đủ để sưởi ấm tâm hồn chai sạn, thậm chí dù có hơn một trăm ngàn lần của cậu. Thế mà cậu đã làm gì hả Yi Jung? Cậu làm tổn thương cô ấy bằng những lời nói lạnh lùng. Nếu tớ được phép thì tớ đã cho cậu mấy đá rồi. Ga Eul thật ngốc vì đã yêu một kẻ máu lạnh như cậu. Kim Bum lẩm bẩm trong tâm trí và hả hê vô cùng với cái viễn ảnh không bao giờ xảy đến. May cho cậu là cậu không gặp phải Cindy, nếu không thì cậu chết chắc, có một trăm cái mạng cũng không cứu nỗi cậu đâu…

Cái tên Cindy vụt qua trong đầu khiến Kim Bum se mình. Anh nhắm mắt để cảm nhận được hơi ấm của cô quanh đây. Lạnh lắm không em? Em đã nói hạnh phúc không phải là sự chờ đợi mà là sự kiếm tìm. Lần này hạnh phúc đã tự đến với anh, nhưng Cindy à! Anh lại bắt hụt rồi. Ga Eul không có thật…

Chỉ là một giấc mơ…

*to be continued*^^
Arya
Arya

Tổng số bài gửi : 161
Join date : 04/06/2009
Age : 33
Đến từ : Ngôi nhà mang hình bóng Jun iu :-*

Về Đầu Trang Go down

WIND...... chap 5 part 1 new Empty Re: WIND...... chap 5 part 1 new

Bài gửi by Arya Sat Jul 18, 2009 10:34 am

CHAP 4




Part 2



- Chơi trốn tìm thật nhé, khung cảnh thế này mà chỉ đóng phim thôi thì hơi phí – Hyun Joong gợi ý. Bao giờ cũng vậy, anh là người lắm trò nhất F4, chẳng giống gì với cái vẻ rôbôt trong phim cả.

- Hay đấy! Vẫn được đeo mặt nạ chứ? Min Ho hí hửng. Anh chàng rất ức vì cảnh trốn tìm đẹp như thế mà mình lại chỉ đứng ngoài nhìn mọi người đóng. Và cả để đền bù cho cái cảm giác rất khó hiểu khi nhìn Hyun Joong và Hye Sun trông thật tình tứ và xứng đôi dưới ánh đêm lung linh của Ma Cao.

- Thôi đi nhóc con, dẹp cái mặt nạ đó đi! Kim Joon quắc mắt nhìn Min Ho. Có phải vũ hội hóa trang đâu hả! Mà luật chơi biến tấu một chút nhé.

- Ý anh là sao sunbae? Hye Sun nhỏ nhẹ cất tiếng. Ngoài đấu khẩu với Min Ho như cơm bữa, với mọi người, cô luôn giữ một vẻ dịu dàng đến an lòng.

- Là thế này. Chúng ta có năm người đúng không? Vậy nên sẽ chia ra hai cặp. Người thua cuộc phải bắt đủ cả cặp mới gọi là thắng. Nếu quá thời gian là một giờ, vẫn còn người chưa được tìm ra thì xem như cặp đó thắng.

- Thế phần thưởng là gì nào? – Kim Bum bây giờ mới lên tiếng. Anh bắt đầu hứng thú với kiểu trốn theo cặp thế này.

- Cặp đôi thắng cuộc sẽ được phép xử trí cặp đôi còn lại theo ý muốn của mình.

- Okie, vậy mỗi đội nên phân tán lực lượng để nắm được cơ thắng cuộc nhiều hơn – Min Ho lên tiếng có vẻ hiểu biết.

- Chuyện đơn giản vậy đâu cần cậu phải nhắc, ngốc! Hye Sun lườm Min Ho một cái rõ sắc.

Luật chơi được thống nhất rõ ràng. Kim Joon đại diện F4 trịnh trọng đến xin phép đạo diễn cho 5 người được relax và hưởng cảnh đêm của Ma Cao theo cách của riêng mình. Đạo diễn Bae lắc đầu ngán ngẩm: “Đến là mệt với mấy cô cậu. Mệt thế mà còn chơi bời được”.

Màn phân cặp diễn ra rất nhanh.

Kim Bum và Min Ho một cặp.

Hyun Joong và Hye Sun một cặp.

Kim Joon thở dài ngao ngán: “Ôi, kiếp chiến bại!”

“Cùng cố gắng nhé, noona!” Hyun Joong nháy mắt với Hye Sun một cách điệu nghệ, không quên liếc mắt để theo dõi đôi mắt trừng trừng của Min Ho đang nhìn mình một cách lộ liễu. Anh mỉm cười khoái chí và quay thẳng nhìn về phía Min Ho đang lúng túng che cái nhìn khó hiểu của mình “Đêm nay Jan Di là của tôi thêm một chốc nữa, cậu không phiền chứ thiếu gia Goo Jun Pyo?”

Min Ho ngượng ngùng cười qua chuyện để tránh ánh mắt của Hyun Joong, “cái lão này hôm nay bị sao thế không biết”, rồi quay nhanh sang Kim Bum đang lơ đễnh thả hồn theo đêm:

- Bummie, thua là chết với anh đấy!

Tiếng Kim Joon vang lên thức tỉnh những con người còn đang rong ruổi trên những chặng xa của suy tưởng, kéo họ về với “cuộc chiến sinh tồn” trước mắt:

- Tập trung vào nào! Tớ bắt đầu đếm đây! Một… hai…

Bốn kẻ còn lại đưa mắt nhìn nhau rồi bắt đầu tản ra các hướng, theo chiến lược “phân tán lực lượng” của Min Ho ham dạy đời.

Bầu trời đêm Ma Cao trải dài dường vô tận, sao dát bạc khung trời đêm trong vắt. Gió thổi dìu dịu như muốn pha thêm dư vị cho môt đêm nhiều kỷ niệm…

Hye Sun đứng giữa những hàng trụ cao ngất của khách sạn. Từ đây có thể thấy dòng kênh nhỏ ôm ấp tòa kiến trúc khang trang này, và cả bầu trời chi chít những sao ở trên cao. Nỗi nhớ vây bủa tâm hồn cô như sao ôm gọn trời đêm trong thứ ánh sáng huyền diệu của mình. Anh rất thích những ngôi sao. Như Goo Jun Pyo. Nhưng lúc đó họ không có tiền cho một chiếc kĩnh viễn vọng, họ chỉ nằm dài trên cánh đồng khuya ngắm những tinh thể li ti trên đầu mình, trong một cảm giác hạnh phúc khôn nguôi, hạnh phúc được có nhau…

*Flashback

- Hye Sun, ngôi sao kia thật giống em quá!

- Đâu, đâu, oppa?

- Cái ngôi sao nhỏ xíu bên cạnh mặt trăng ấy. Em biết không Hye Sun, mỗi người đều có một ngôi sao cho riêng mình. Vào những đêm sáng trăng, sao ẩn mình vì ánh sáng của mặt trăng che lấp. Nhưng mặt trăng không nóng ấm như mặt trời, nó giá lạnh và nhợt nhạt, tâm hồn nó khô cằn và mỏi mệt. Nó bực bội muốn đẩy hết mọi thứ ra xa mình. Nó kiêu hãnh và cô độc. Nhưng có một ngôi sao không bao giờ từ bỏ mặt trăng. Dù nó là ngôi sao gần mặt trăng nhất, dù nó có bị mặt trăng che khuất bao nhiêu lần chăng nữa, nó vẫn lặng lẽ đứng bên, dùng thứ ánh sáng xanh nhỏ bé của mình sưởi ấm cho tâm hồn đã chai sạn ấy…

- …

- Hye Sun là ngôi sao nhỏ của anh, là thứ ánh sáng xanh diệu kỳ trong cuộc đời đầy những mất mát của anh. Mãi mãi là như vậy.

Hye Sun bất giác lấy đôi tay nhỏ bé ôm khuôn mặt gầy của Chun Soek. Cô nhìn sâu vào đôi mắt nâu nhạt của anh, đôi mắt của những nỗi đau không cạn:

- Hye Sun sẽ không để cho mặt trăng giá lạnh, không bao giờ…

Nụ hôn đầu trao nhau có mùi của những cơn gió lang thang trên đồng khuya, có vị thơm thoảng của hoa dại, có sắc xanh diệu kì lan tỏa trên vành môi.

*End flashback

Oppa à, anh cũng đang nhìn lên cùng một bầu trời, như em đúng không anh? Cô liếc nhìn xuống chiếc vòng đeo tay bằng đá xanh anh đeo tặng cô lúc chuẩn bị sang Anh để học tiếp về Mĩ thuật. Cô giơ cao đôi tay mình lên săm se dưới sắc đêm. Màu xanh huyền hồ chưa bao giờ cô khám phá hết…

Một cánh tay nắm chặt lấy cổ tay cô kéo xuống. Hye Sun giật mình quay người lại, cô cứ tưởng là Kim Joon đã tìm được mình:

- Aaaaaaa!!!!!!!

- Chị định để cho cái gã Don Juan bắt gọn một ổ hay sao vậy hả? Min Ho đưa tay bụm chặt miệng Hye Sun, mắt vẫn dáo dát dòm ngó. Đến lúc yên chí là không có bóng dáng của “anh cả” và bà chị của mình đã lấy lại tinh thần, Min Ho mới thả tay ra, ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào cột, mắt lim dim nhắm lại…

- Ya! Lee Min Ho, cậu định làm cho tôi đứng tim chết hay sao đó hả? Sao cậu lại ở chỗ này?

- Em đang trốn quanh quẩn ở quanh đây thì thấy có đôi tay nào cứ phe phẩy. Em nhìn ánh sáng của chiếc vòng tay thì biết ngay là noona đang ở đây. Mà noona cũng yêu đời nhỉ, nếu thua thì phải lãnh hậu quả chết người đấy!

- Chưa chắc mèo nào cắn mỉu nào đâu nhóc. Hyun Joong nhìn vậy chứ thông minh lanh lợi lắm, Kim Joon không dễ gì tìm được cậu ta đâu. Còn Bummie cứ lơ lơ lửng lửng thế không chừng bây giờ đã bị tóm gọn rồi đấy!

Lại là Hyun Joong. Sao noona lại thích khen hyung thế nhỉ - Min Ho chau mày nhìn Hye Sun:

- Noona nhanh quên quá, còn em nữa mà, một Lee Min Ho với sự linh hoạt và khả năng ứng chiến tuyệt vời.

- Tôi thấy cậu nhiễm ngôn từ của Jun Pyo nặng rồi đấy. Cậu quên mất là chúng ta đang ở cùng nhau hả. Có gì cùng sống cùng chết mà.

- Ya!

- Cậu định ré to để Kim Joon tới bắt cả hai đứa hả. Hy sinh liều mạng để loại trừ đối thủ như vậy không phải là cách khôn ngoan đâu nhóc.

- Chị đừng có gọi em là nhóc này nhóc nọ nữa, bực bội lắm, còn bây giờ chị yên lặng cho em ngủ đi, nếu không thích thì cứ đi tìm chỗ khác mà nấp. Min Ho hờn mát quay mặt qua chỗ khác, mắt nhắm hờ. Ánh sáng của đêm gom từ những vì sao cùng ánh đèn huyền hồ bên dòng kênh phản chiếu lên gương mặt thanh tú của anh. Sóng mũi cao đều đều phả những hơi thở nồng ấm, không ai biết trái tim anh không giữ được nhịp đều cho chính mình vào giây phút này.

Hye Sun ngồi xuống bên cạnh Min Ho. Cô tựa đầu vào vai của anh, mắt lim dim. Không hiểu sao cái cảm giác bên cậu nhóc này lại khiến cô cảm thấy yên bình đến vậy. Có lẽ vì cô đã quen với việc là Guem Jan Di của một Goo Jun Pyo rồi chăng? Bờ vai Min Ho rộng và ấm áp, cứ như đã dành sẵn cho cô ngả đầu:

- Tôi mượn vai cậu nhé. Tôi cũng đang mệt. Mình cứ nấp cùng nhau, cùng thắng rồi hành hạ Kim Joon sunbae cũng không sao.

Min Ho ngượng ngùng nhìn qua mái đầu Hye Sun. Mùi hương thoảng từ tóc cô khiến anh ngây ngất. Bao nhiêu lần anh cảm nhận mùi hương ấy khi quay phim, nhưng anh chưa bao giờ nhầm lẫn giữa Jan Di và cô. Với anh, một người như Jan Di quả là một cô gái đáng mến, nhưng Hye Sun lại là một cái gì đó thật đặc biệt. Anh mỉm cười, từ từ khép mắt lại, chấp nhận cái khoảnh khắc êm ả phút chốc…

Ước gì thời gian chựng lại, để anh có thể níu kéo mùi hương ở bên anh thật lâu…

Mùi hương của Hye Sun

- Nhớ trả phí đấy nhé bà chị! Thôi thì cả bốn chúng ta sẽ cùng hành hạ Kim Joon hyung vậy.



- Tôi vừa nghe thấy có ai nói là sẽ hành hạ tôi ấy nhỉ. Tiếng của Kim Joon vang lên khuấy khỏa bầu không gian êm ả rất riêng vừa mới hiện hữu thoáng chốc.

- ….

- Những ý tưởng xấu xa sẽ không giúp con người ta đạt được mục đích đâu. Thôi nào, Goo Hye Sun, Lee Min Ho, tôi tuyên bố hai người đã bị bắt vô điều kiện.

Cả hai lũi thũi đứng lên rồi lầm lũi bước theo cái dáng hình đáng ghét của Kim Joon.

- Tại noona đấy, cứ la cho lắm vào!

- Cái miệng cậu thì ít lắm đấy, cứ léo nhéo thế kia thì ai mà không tìm ra cơ chứ!

- Hai người có thôi ngay đi không! Kim Joon nhấn giọng để chấm dứt cuộc tranh cãi của hai nhân vật tội nghiệp. Anh không biết anh đã mắc phải một tội lớn đến thế nào. Min Ho nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Sao không xuất hiện vào thời điểm khác, lại lựa ngay lúc đó để ập tới chứ, đáng chết!



- Vậy là đã xong ba tên, hoặc là mình xử cả bốn, hoặc là nhìn tụi nó xử nhau! Kim Joon cất giọng đầy ma mãnh.

- Ba người? Cả Hye Sun và Min Ho không hẹn mà gặp đều ré lên thảng thốt. Là ai đây???

Không cần phải chờ đợi lâu, cũng không cần đến câu trả lời của Kim Joon, từ xa cả hai đã nhìn thấy Hyun Joong thất thểu ngồi trên bậc thềm. Min Ho không giấu được sung sướng, xoay mấy vòng rồi làm ba động tác quái chiêu trước mặt Hye Sun:

- Thế là xong rồi nhé, Bummie thật tuyệt vời. Bummie ơi, anh yêu em! haha

Hye Sun liếc xéo Min Ho đang hả hê rồi chạy lại chỗ Hyun Joong đang ngồi. Quần áo anh ướt đẫm.

- Sao mà lại ướt như chuột lột thế hả Hyun Joong? Sao lại bị Kim Joon tìm được sớm vậy?

- Em tìm được một chỗ nấp lý tưởng nhưng…

*Flashback

“Trốn chỗ này thì có cả 10 Kim Joon cũng không thể tìm ra mình được”. Hyun Joong hả hê với cái vị trí mình vừa lựa chọn, một lùm cây mọc ven kênh, khá heo hút và ít bị để ý. Anh yên vị, trong lòng đang suy tính đến chuyện sẽ bắt hai thằng nhóc kia làm gì. Có lẽ anh sẽ bắt Min Ho cởi trần chạy khắp khách sạn, còn Kim Bum thì… nghĩ đến đây anh chợt mỉm cười về cái kế hoạch tỉ mỉ mà anh và Kim Joon đã vạch ra cho hai cô cậu ngốc nghếch. Trong lúc Hyun Joong đang hả hê với những suy tưởng bao la về chiến thắng thì có vật gì đó ngoằn nghèo dưới chân làm anh cảm giác ớn lạnh. Anh cúi nhìn xuống và bắt gặp một thân hình dài ngay dưới chân anh. Không kịp suy nghĩ, anh nhảy phóc ra khỏi bụi cây, miệng hô vang “Rắn! Rắn!”

Tõm!

Hyun Joong hoảng loạn vấp phải tảng đá nhỏ ngoài rìa lùm cây và bay thẳng xuống kênh. Kim Joon chỉ mỗi việc chạy lại và lôi đầu anh lên bờ, không nén nỗi những cái cười nắc nẻ.

*End flashback

- Haha! Hyun Joong anh hùng của chúng ta đó hay sao? Jun Pyo ôm bụng cười ngặt nghẽo làm Hyun Joong ngượng chín cả mặt. Ngay đến cả Hye Sun cùng một phe với anh cũng đang phụ họa cùng thằng nhóc kia.

- Mà mấy đứa biết không, lúc anh lại lùm cây ấy thì chẳng thấy con rắn nào cả, chỉ thấy một khúc cây dài ngoằn thôi! Kim Joon không muốn bỏ sót một chi tiết nào, bất kể ánh mắt hình viên đạn của Hyun Joong.

- Thật thế à? Chuyện này mà đồn ra ngoài chắc sẽ gây scandal lớn lắm đây!

Hye Sun độc ác! Còn nghĩ đến chuyện truyền bá lung tung chuyện này nữa chứ. Ngày mai cả đoàn mà biết thì thật mất mặt quá! Hyun Joong đau khổ suy nghĩ. Cái vẻ mặt khinh khỉnh và nụ cười cáo già của anh đã trốn đâu mất tiêu trên khuôn mặt.

- Còn mỗi Bummie thôi nhỉ, cậu nhóc này trốn kĩ thật! Xem ra Min Ho phải suy nghĩ trước hình phạt đi thôi. Câu nói của Kim Joon làm Min Ho an ủi được phần nào, nguôi ngoai cái bực mình lúc ban nãy.

Khuya buông dần…

Có ba kẻ đang ngồi tụ tập bên bậc thềm kháo nhau đủ mọi chuyện.

Có một kẻ vẫn mải miết lùng trong những bụi cây.

Và trên cây cao ngất nghểu, có một thiên thần bị đánh cắp giấc ngủ.

*to be countinued*
Arya
Arya

Tổng số bài gửi : 161
Join date : 04/06/2009
Age : 33
Đến từ : Ngôi nhà mang hình bóng Jun iu :-*

Về Đầu Trang Go down

WIND...... chap 5 part 1 new Empty Re: WIND...... chap 5 part 1 new

Bài gửi by Arya Sat Aug 08, 2009 12:21 pm

Part 3

Khi Kim Bum tỉnh dậy, sương đã giăng bàng bạc khắp không gian. Anh thoáng rùng mình trước một cơn gió lạc, mở đôi mắt hãy còn đang liu diu theo những cơn mơ. “Đã hơn hai tiếng rồi à”. Kim Bum thảng thốt nhìn đồng hồ. Chắc giờ này mọi người đang lùng sục mình khắp nơi đây. Anh toan leo xuống khỏi cây thì bị thứ ánh sáng chảy xuyên qua các tán lá níu bước. Dải Ngân hà trôi bồng bềnh giữa không trung, trải thứ ánh sáng dịu dàng lên các tán cây. Cảnh vật tuồng như tan đi giữa sắc xanh dìu dịu và mát rượi…

“Thôi thì nán lại thêm một chút cũng không sao!”

Anh ngả người trên thân cây, hướng tầm mắt lên cao ôm lấy hồn đêm. Anh nhớ mình đã chạy mải miết sau khi tản ra, rồi nhìn thấy vườn cây giữa lòng khách sạn. Gì chứ leo cây thì là sở trường của Kim Bum. Tuổi thơ của anh gắn với những buổi ra đồng cùng mẹ, đu người trên những thân cây cao ngất ngểu để rồi tự tưởng tượng mình đang đi trên một chuyến bay đến những vùng đất mới. Bất giác anh dang rộng đôi tay như một thói quen từ nhỏ. Gió tràn vào người anh mát lộng.

Là em, đúng không Cindy?

*Flashback

- Oppa, nếu có kiếp sau em muốn trở thành một cơn gió. Gió sẽ được tung tăng khắp đất trời, chứ không như em, chỉ nằm một chỗ.



- Kim Bum oppa, em sắp thành gió rồi, nhưng sẽ là một cơn gió không bao giờ rời xa anh – Cindy thều thào yếu ớt, đôi môi tái nhợt vẫn mỉm cười…

*End flashback

Những hồi ức về Cindy, dù đau đớn vẫn không làm anh cảm thấy não nề. Nó tươi mát như cơn gió đầu hạ, vuốt ve tâm hồn anh mỗi lần hồi vọng. Mới đó mà đã 5 năm, đã 5 năm anh thiếu vắng nụ cười ấy.

Cindy đến với anh bất ngờ như món quà giáng sinh muộn màn của Thượng đế vào một ngày trời ngả sang xuân. Cindy là con gái một người bạn thân của bố. Tai nạn máy bay đã cướp đi mạng sống của gia đình họ, chỉ còn trơ trọi lại một cô bé 7 tuổi với đôi mắt long lanh. Em không ngồi trên chuyến bay ngày ấy vì đã về trước cùng bà. Cái tin máy bay gặp tai nạn đến với em khi đang ngồi ở sân bay chờ bố mẹ và em trai. Em không nhận thức được điều gì đang xảy ra. Em chỉ lịm đi khi nhìn thấy xác bố mẹ không còn nguyên vẹn. Em mất tiếng nói từ ngày ấy…

Khi bố dẫn Cindy về nhà, đôi mắt em sợ sệt không che dấu. Em không phải kiểu người lạnh lùng, tâm hồn chai sạn vì một vết thương quá lớn. Trái tim em còn ấm nóng, chỉ là hình như em lạc vào một thế giới do em tự xây dựng nên và không muốn nói vì sợ sẽ làm lộ cái bí mật lớn lao kia.

Anh nâng niu Cindy như một thứ bảo vật. Anh có thể dành tất cả thời gian của mình chỉ để ngồi im lặng bên Cindy. Mái tóc em dài bung rối thoảng mùi hương của một xứ sở thần tiên. Với cậu bé Kim Bum 9 tuổi ngày ấy, Cindy như một thiên thần lỡ lạc chân xuống cõi trần. Đôi mắt em mang màu xanh miên man, và nụ cười khẽ mỗi khi trời gió làm anh chau mình ghen ghét với cơn gió không quen…

Anh đã dùng trái tim mình để khơi gợi tiếng nói trong Cindy. Anh biết rằng trong Cindy có vô số những âm thanh đang tuôn chảy, nhưng em vẫn im lặng như muốn giữ riêng cho mình. Con búp bê gỗ đầu tiên anh làm tặng Cindy là công sức của mấy ngày vật vã. Cả con diều giấy chiều nào anh cũng mang ra thả trước cổng nhà, chỉ để nhìn thấy vẻ mặt thanh thản của Cindy khi nhìn lên bầu trời cao dịu vợi…

Ngày Cindy cất câu nói đầu tiên với anh cũng là một ngày rất bình thường. Anh ngồi lặng hàng giờ bên Cindy như mọi khi, thi thoảng gợi chuyện bằng những câu chuyện tiếu lâm anh nghe được ở trường. Đôi mắt em lúc ấy nhìn xa xôi vào khoảng trống trước mắt. Tay em bất chợt giơ lên như muốn nắm bắt một thứ gì vô định. Và em quay sang Kim Bum, nở nụ cười đầu tiên dành cho anh, nụ cười được dệt bằng những tia nắng mai trong ngần: “Gió! Là gió phải không anh?” Em chìa đôi tay nhỏ xíu trước cặp mắt ngơ ngẩn của cậu con trai 9 tuổi. Lúc đó anh chỉ ậm ừ qua chuyện: “Ừ, là gió!” nhưng anh không biết rằng nụ cười ấy không dành cho anh.

Đúng, ngay từ đầu nụ cười đó đã không dành cho anh!

Cindy ra đi cũng đột ngột như lúc đến. Một ngày nọ bố nói với anh Cindy bị chứng bệnh máu trắng di truyền từ mẹ, và sẽ không còn sống được bao lâu. Lúc đó, anh đánh rơi cây bút vẽ trên tay và chạy như điên đi tìm Cindy. Em vẫn ngồi đó, bên gốc cây trước cổng nhà trông ra cánh đồng bao la trước mặt. Em vẫn giơ tay đón những cơn gió vây quanh mình. Em vẫn mỉm cười dịu dàng như buổi chiều ngồi chờ anh về trước bậc thềm với bó hoa dại trên tay. Anh dịu lòng khi nhìn thấy nụ cười ấy. Chỉ là nhầm lẫn thôi, anh tự nhủ với mình như vậy, hàng trăm hàng ngàn lần. Cho đến lúc Cindy yếu dần đi trông thấy, và cho đến cả ngày nụ cười yếu ớt trên môi em lịm đi, anh vẫn tự nhủ với mình như vậy.

Tất cả là một sự nhầm lẫn đúng không em?

Nhầm lẫn nên Thượng đế mới mang em đến với một kẻ tầm thường như anh.

Và vì nhầm lẫn nên Thượng đế mới mang em đi để chuộc lại lỗi lầm của mình.

Hay chăng là anh nhầm lẫn, khi tưởng rằng nụ cười ấy, cơn gió ấy sẽ mãi luôn bên anh?

Kim Bum lách tay mình qua vòm lá để cảm nhận rõ hơn về cơn gió xao xác bên ngoài. Bàn tay còn lại của anh vô tình chạm vào thắt lưng và cảm thấy vật gì cộm cộm…

Mặt nạ…

Là chiếc mặt nạ anh đã dùng lúc ở trường quay, thấy đẹp quá nên anh xin anh trưởng bộ phận đạo cụ cho anh giữ lại bên mình. Anh ngắm nghía chiếc mặt nạ hồi lâu, và bất chợt anh thấy mình ở trong đó, một cái miệng tươi cười và một đôi mắt trống rỗng…

*******************

Kim Bum về khách sạn lúc ba giờ sáng. F3 và Hye Sun ngủ gà ngủ gật trên ghế sô pha đặt giữa phòng. Ai cũng lộ vẻ mệt nhoài trên gương mặt say ngủ. Cả ngày quay mệt phờ, lại thêm trò trốn tìm làm tổn hao bao sức lực và cả cảm xúc. Thêm vào đó là việc chạy loanh quanh khu khách sạn Venetian rộng bát ngát để kiếm tìm tung tích của cậu em út. Họ đâu ngờ lúc họ hoảng hốt và lo lắng đến phát khùng không biết sẽ phân trần với đạo diễn như thế nào về sự biến mất của anh chàng playboy thì chàng trai của chúng ta say giấc trên cành cao và còn đủ thời gian thảnh thơi ngắm nhìn và cảm nhận bầu trời…

Khuôn mặt Kim Bum tràn đầy vẻ hối lỗi khi nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của mọi người. 3 tháng quay phim, họ đã trở thành một gia đình nhỏ, mà anh đóng vai một cậu em út hiền hòa. Vậy mà bây giờ anh đã trở thành tội đồ hành hạ mấy ông anh bà chị của mình. Cả lúc anh mở cửa bước vào phòng, vẫn không có đôi mắt nào mở ra. Anh lặng lẽ khép nhẹ cánh cửa sau lưng, nhấc bổng Hye Sun lên giường và mang chăn quàng lên người ba ông anh đang say ngủ. Anh len lén bước ra khỏi phòng và chạy xuống khu nhà bếp xa hoa của khách sạn…



Những tia nắng mùa xuân ấm áp len qua khe cửa sưởi ấm không gian. Nắng nghịch ngợm nhảy nhót trên khuôn mặt trắng ngần của Hye Sun. Cô đưa tay che mắt, lăn qua lăn lại trên giường. Đã lâu rồi cô mới có một giấc ngủ tròn trịa. Có lẽ vì quá mệt mỏi và những cảm xúc yên bình vương lại khi dựa đầu vào tấm vai vững chãi.

Đêm qua cô không nằm mơ thấy Chun Soek…

Cô ôm chiếc gối ôm vào lòng và nhắm mắt lại định nướng thêm một chốc thì bỗng giật mình. Cô nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lạ. Cô nhìn quanh và nhớ lại mọi chuyện tối qua. Trốn tìm, Bummie biến mất, ngủ quên… và bây giờ là tỉnh dậy trên chiếc giường trong phòng Bummie. Cô nhảy phắt ra khỏi giường và chạy thẳng ra phòng ngoài. F3 vẫn đang say sưa ngủ. Nhìn họ ngủ dưới ánh nắng mai đang tràn ngập không gian không khác gì những thiên thần. Nhưng lúc này Hye Sun chẳng còn thời gian đâu nhìn ngắm. Cô kéo tấm chăn ra khỏi người F3, miệng giục liên hồi:

- Kim Joon sunbae, Hyun Joong, Min Ho dậy mau! Bummie vẫn chưa về! Sao lại lăn ra ngủ hết thế này không biết.
Hyun Joong là người thức giấc đầu tiên. Thiên thần mê ngủ dụi dụi mắt, than thở:

- Cả đêm ngủ trên ghế sôpha, chết cái lưng tôi mất!

- Là noona đắp chăn cho tụi em à? Min Ho lúc này mới mở mắt ra, khuôn mặt còn ngời ngời sự hạnh phúc từ giấc mơ đêm qua.

- Tôi còn chưa hỏi là ai đã bế tôi lên giường mà! Hye Sun trả lời với ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Bốn cặp mắt ngơ ngác nhìn nhau, và như cùng nhận thức ra điều gì, họ hét lên: “Kim Sang Bum!”

- Tôi nghe có ai gọi tên mình tha thiết thế nhỉ!

Lúc này Kim Bum mới mở cửa bước vào, tay đẩy mâm đồ ăn thịnh soạn, miệng nở nụ cười chết người đủ để có thể đánh gục bất kì ai.

- Ya! Cái thằng nhóc này, trốn đi đâu cả đêm bây giờ mới mò về hả? Định làm cho mọi người đứng tim hay sao hả? Anh cả Kim Joon lúc này mới lên tiếng dạy dỗ cậu em út phiền toái.

- Em về từ nửa đêm nhưng thấy mọi người ngủ say quá nên không gọi dậy. Mấy con mèo mê ngủ nguôi giận nào. Rửa mặt rồi thưởng thức tài nghệ nấu ăn của Canasova này xem!

Kim Bum nhìn mọi người với gương mặt thánh thiện, tay chỉ vào mâm thức ăn đầy ắp: “Công sức của em từ 3 giờ sáng tới giờ đó!” F3 và Hye Sun không tài nào cưỡng lại được khuôn mặt hối lỗi đáng yêu của Kim Bum, càng không thể nào tranh đấu với cái dạ dày đang réo sùng sục.

- Thôi được, tha cho em đấy! Lấy công chuộc tội thế là tốt. Min Ho dán chặt mắt vào mâm thức ăn lên tiếng. Vả lại coi như thưởng vì em đã mang chiến thắng lại cho đội chúng ta. Lúc này Min Ho mới đưa mắt nhìn qua Hye Sun, mỉm cười đầy ranh mãnh.

- Thôi chuyện thắng thua gác lại một bên. Bây giờ rửa mặt nhanh còn ăn sáng. Hyun Joong lên tiếng và bước thẳng vào phòng vệ sinh. Tai nạn tối hôm qua vẫn chưa nguôi ngoai trong lòng anh. Phía sau lưng anh, Min Ho đang kéo Kim Bum lại thì thầm to nhỏ…

Những tiếng cười tràn về trong gian phòng mùa xuân đầy nắng…

*****************************
Arya
Arya

Tổng số bài gửi : 161
Join date : 04/06/2009
Age : 33
Đến từ : Ngôi nhà mang hình bóng Jun iu :-*

Về Đầu Trang Go down

WIND...... chap 5 part 1 new Empty Re: WIND...... chap 5 part 1 new

Bài gửi by Arya Sat Aug 08, 2009 12:21 pm

Kim Bum tỉ mỉ nhìn từng tấm mặt nạ. Mỗi chiếc có một kiểu hình riêng độc đáo. Cô bán hàng nãy giờ không rời mắt khỏi gương mặt đẹp trai của anh, lên tiếng:

- Những mẫu mã ở đây là độc nhất, thưa quý khách, không thể tìm ra chiếc thứ hai đâu ạ! Hàng của chúng tôi đều là những mặt hàng cao cấp được nhập khẩu trực tiếp tại Venice. Quý khách muốn chọn một chiếc như thế nào?

- Nhỏ nhắn, rạng rỡ, và bí ẩn. Kim Bum trả lời không suy nghĩ. Nụ cười và ánh mắt lam ngọc của So Eun trong buổi sớm mai hôm ấy hiện ra rõ mồn một trước mắt anh.

- Cái này thì thế nào, thưa quý khách? Cô gái lấy một chiếc mặt nạ nằm khuất lấp ở xa. Chiếc mặt nạ mảnh mai che nửa khuôn mặt đen tuyền huyền bí, điểm xuyết những sợi tơ mảnh kết hai bên mái. Nó vừa kết hợp được sự nền nã, quý phái vừa ẩn chứa sự quyến rũ khôn cưỡng. Người đeo chiếc mặt nạ này hẳn sẽ trở thành người rực rỡ nhất của một buổi tiệc hóa trang. Màu đen không mong manh, nhưng kết hợp với những vành mỏng hai bên lại tạo cho người xem cảm giác về một thứ gì cần được nâng niu, trân trọng…

Kim Bum mân mê chiếc mặt nạ trên tay và tưởng tượng cảnh So Eun sẽ như thế nào trong một bộ váy tao nhã với chiếc mặt nạ trên mặt. Môi anh thoáng qua nụ cười đầy mê hoặc. Đúng, chiếc mặt nạ này làm ra là để dành cho So Eun. Cô bán hàng vẫn còn đang chết lịm trong nụ cười chợt thoảng trên vành môi anh. “Sao trên đời này có thể có một người con trai đẹp rạng ngời đến vậy không biết.” Anh cất giọng nhẹ nhàng lay tỉnh giấc mơ của cô gái:

- Tôi lấy cái này!

- Vâng, anh quả là có con mắt tinh đời. Bạn gái anh sẽ trở thành người đẹp nhất, nổi bật nhất trong bất kì buổi lễ hội nào.

- Bạn gái? Sao cô nghĩ thế?

- Vì tôi nhìn thấy anh cười khi mân mê chiếc mặt nạ trên tay. Hẳn phải là môt cô gái rất đẹp và dịu dàng. Anh biết không, nếu ngay cả khi hai người cùng hóa trang mà vẫn nhận ra nhau, tức là họ đã thuộc về nhau từ kiếp trước.

Kim Bum mỉm cười trước lời tin tưởng ngây thơ của cô gái trước mặt mình. Anh thanh toán tiền và bước nhanh ra khỏi khu mua sắm Grand Canal để tránh những ánh mắt xung quanh đang trầm trồ. Lòng anh thoảng qua một cơn gió đầy thư thái. Món quà này, là tặng cho Ga Eul của anh, hay tặng cho So Eun? Nếu là dành cho Ga Eul, chắc chắn anh sẽ chọn màu bạc, vì cô mang một vẻ trong ngần như mặt trăng. Nhưng So Eun thì không, cô huyền hoặc như đêm tối…

Anh không biết có một kẻ đi ngay sau anh từ lúc anh ở trong gian hàng bán mặt nạ. Người bí ẩn ấy rút điện thoại ra khỏi túi khi Kim Bum vừa khuất bóng khỏi Grand Canal, nụ cười ma mãnh lóe lên nơi khóe môi:

- Hyung à, kế hoạch có thay đổi một chút nhé!

****************************

Khi Kim Joon bước vào phòng, anh nhìn đảo qua một lượt, rồi đằng hắng để giấu nụ cười vào trong. Căn phòng lúc này bề bộn chẳng khác gì một bãi hàng phế phẩm. Kim Bum đang lúi cúi kiếm tìm, tay vẫn không ngừng xáo trộn mọi thứ.

- Em muốn biến căn phòng này thành khu ổ chuột đúng nghĩa hay sao hả Bummie?

- …

- Đang tìm vật gì à? Có quan trọng không? Để anh kiếm hộ với nhé!

Kim Bum vẫn cặm cụi xáo tung hành lý. Anh nhớ rõ ràng mình đã để nó ở trong va li. Sao bây giờ lại biến mất là thế nào. Đầu óc anh rối bù lên. Một phần vì chiếc mặt nạ không rẻ chút nào, nhưng quan trọng hơn, nó là món quà anh muốn tặng cho So Eun. Anh ậm ừ đáp lời Kim Joon:

- Không có gì đâu quan trọng đâu hyung, một lát em sẽ xếp đồ ngay ngắn lại.

“Nếu để cho mấy ông anh của mình biết thì rách chuyện lắm!”, Kim Bum nghĩ thầm, mắt vẫn không thôi láo liên tìm kiếm đến là phát tội. Nhưng có một kẻ tội đồ vẫn nhếch mép cười không chút động lòng.

“Khá lắm nhóc con, muốn qua mặt mấy ông anh này à!”

- Ừ, thôi em cứ làm việc của em đi. Anh đi ra ngoài trước đây. Kim Joon đáp lời và quay lưng ra cửa một cách điềm nhiên.

“Phải mau đi gặp Hyun Joong thôi, chuyện càng lúc càng thú vị đây!”

*end chap 4*

Kế hoạch của hai chàng cáo sắp lộ diện? Liệu họ sẽ bày trò gì đây?

So Eun không thấy bóng dáng trong chap 4, hứa hẹn sẽ xuất hiện nhiều chap sau.

Min Ho và Hye Sun lại vướng vào một hiểu lầm khác...

Kim Bum và Min Ho sẽ phạt Hyun Joong và Hye Sun thế nào đây
Arya
Arya

Tổng số bài gửi : 161
Join date : 04/06/2009
Age : 33
Đến từ : Ngôi nhà mang hình bóng Jun iu :-*

Về Đầu Trang Go down

WIND...... chap 5 part 1 new Empty Re: WIND...... chap 5 part 1 new

Bài gửi by Arya Sat Aug 08, 2009 12:23 pm

CHAP 5

Part 1


So Eun vươn mình đón những tia nắng đang sà xuống giường ôm lấy thân hình bé nhỏ của mình. Cô kéo tấm rèm cửa màu trắng đục và cho mình cái nhã thú ngắm nhìn Seoul đang thức giấc. Tuyết vẫn rơi đều đều phủ trắng những nẻo đường. Những bông tuyết đan vào nắng mỏng mảnh, mơ hồ tan…

Đã là ngày thứ 5 không gặp mọi người. Có điều gì đó mang tên nỗi nhớ lớn lên từng ngày trong cô. Cô nhớ giọng nói hiền hòa của Hye Sun unnie, nhớ nụ cười tếu và mấy câu pha trò của Kim Joon sunbae, nhớ mấy trò nghịch và những câu đùa đầy chất Ji Hoo của Hyun Joong sunbae, nhớ giọng nói trầm trầm và vẻ lúng túng mỗi khi bị mọi người chĩa mũi nhọn tấn công của Min Ho sunbae…

So Eun từ chối một nỗi nhớ…

Có lẽ vì cô biết, nó thuộc một vùng miền khác…

Ánh mắt ấy hàng đêm vẫn theo cô vào giấc ngủ, vẫn nhìn cô trìu mến cùng nụ cười tuồng trêu ngươi… Cô không biết tên ánh mắt ấy chính xác là gì…

Là So Yi Jung?

Hay là Kim Sang Bum?...

----------------------

So Eun lách mình ra khỏi chiếc khăn tắm to xù, với tay lấy tờ báo sớm đặt trên bàn. Ngày hôm nay cô có lịch quay quảng cáo. Những hợp đồng quảng cáo và những lời mời đóng phim hấp dẫn vây lấy cô kể từ ngày BOF phát sóng. Chu Ga Eul không phải vai diễn cô tốn nhiều tâm sức, càng không phải vai diễn giúp cô khẳng định khả năng của mình… Nhưng đúng là cô nợ cô gái nhỏ bé ấy quá nhiều…

Mắt cô dừng lại ở dòng tít lớn ngay trang nhất, tấm khăn bông rơi khỏi mái tóc ướt:

“LEE MIN HO VÀ GOO HYE SUN – PHIM GIẢ TÌNH THẬT”

cùng một bức hình chụp cả hai cải trang không một chút nghệ thuật đang lóng ngóng đứng trước một quầy hàng lưu niệm. Chiếc mũ kéo sụp cùng đôi kính đen không che được thân hình quá khổ cùng gương mặt khó lẫn của Min Ho sunbae. Hye Sun unnie cũng ăn mặc quá đẹp để có thể che nước da trắng cùng bộ dạng thường ngày của mình.

Điện thoại đổ chuông. Không cần nhìn So Eun cũng biết là ai…

----------------------------

Cùng lúc đó, trong một căn phòng sang trọng tại Ma Cao, có năm gương mặt khả ái đang hiện diện với cùng một mối quan tâm. Tờ báo trải phẳng phiu ngay trước mặt…

- So Eun à, em ngủ dậy chưa?

- …

- Đã đọc báo sáng nay rồi à? Trời ạ, chị đang rối bù cả đầu lên đây. Hàng tá phóng viên đang trực dưới trường quay, chị điên đầu lên mất.

- …

- Sao lại cười hả con nhóc này? Tất cả cũng tại em mà ra. Hôm qua kết thúc cảnh quay lúc trời đã tối om. F3 cũng rã cả người nên trốn khư khư trong phòng. Chị nài nỉ, chèo kéo mãi mới lôi được Min Ho cùng đi với chị mua quà cho em. Ai ngờ cánh phóng viên nhanh tay lẹ mắt quá.

- …

- Dám chê chị không biết cách hóa trang à. Để đó mà xem, hôm nào em và Bummie trốn đi chơi có cao thủ hơn tụi chị không. Vừa nói Hye Sun vừa liếc nhìn Kim Bum đang trân mắt nhìn vào quả cầu pha lê trước mặt.

- …

- Đỏ mặt rồi đúng không? Bummie ơi, So Eun nói nhớ em đấy. Hye Sun cười sảng khoái, trong phút chốc cô dường quên mất cái thảm họa báo chí trước mắt. Em nói chuyện với mọi người nhé, So Eun! Hye Sun bật nút loa ngoài. Ba cái đầu khác chụm vào giành nhau hỏi thăm cô em bé bỏng. Chỉ có một kẻ vẫn mải mân mê quả cầu pha lê…

- So Eun à, em thấy tấm hình trên báo chụp đẹp không, cả ánh sáng lẫn góc chụp đều rất ổn, anh ngờ là Min Ho cài người theo chụp rồi tự tung tin. Kim Joon hồn nhiên suy đoán, và nhận ngay một quả như trời giáng của Min Ho.

- …

- So Eun à, em đừng nghe lời hyung. Toàn ăn nói xằng bậy. Min Ho lúng túng giải thích với So Eun, mặc dù anh đang rất muốn gặp tay phóng viên nào đã chụp bức hình ấy để… xin một bản đẹp. Quả thật bức hình chụp rất đẹp và tự nhiên, hơn bất kỳ tấm hình nào trước đây của anh và Hye Sun…

- Thế hai người có mua được quà cho em không? So Eun tinh nghịch hỏi đầy trêu ngươi. Cô không biết rằng ở đầu dây bên kia có một người đang bị giọng nói và tiếng cười của cô làm “hoang mang”.

- Ya! Cái con nhỏ này, người ta đã vì em mà lâm nguy, thế mà em còn không quên vụ quà cáp – Hye Sun giả giọng hờn dỗi, rồi lại cười xòa – quà của em là Min Ho lựa đấy, bảo đảm không đụng hàng. Hai ngày nữa là mọi người lại bên nhau rồi, nhớ em quá!

- So Eun này, anh và Kim Joon hyung cũng có quà cho em đấy, một món quà vô cùng đặc biệt. Đến lúc này Hyun Joong mới lên tiếng, cùng một nụ cười nham hiểm khó lường. “Chỉ còn mỗi anh chàng So Yi Jung của em là kín như bưng thôi. Bummie à, sao em im lặng thế, không muốn nói gì với Ga Eul bé bỏng hả”?

- Sunbae! So Eun thẹn thùng lên tiếng.

“Sao giống Ga Eul thế không biết!” Kim Bum thầm nghĩ và mỉm cười. Anh chợt nhận ra mọi người đang chờ mình. Anh đằng hắng và nở một nụ cười rất Yi Jung:

- So Eun à! Bức hình đó thực sự rất đẹp đúng không?

Trái tim anh đang tự cảm nhận: “Nếu là mình và So Eun chắc chắn cũng sẽ rất đẹp”…

Kim Bum nhận thấy ánh mắt hình viên đạn của Min Ho và Hye Sun đang nhìn mình. Anh giả lơ, vẫn tiếp tục nói chuyện với So Eun bằng sự lúng túng khó che đậy của một cậu chàng giả danh playboy:

- Bên này đẹp lắm, có dịp em sang chơi nhé So Eun! Nhớ dẫn theo một anh chàng nào đó càng tốt.

Trái tim anh đang cố gằn không cho lý trí tưởng tượng ra cảnh So Eun tay trong tay với một kẻ khác. Anh không hiểu sao mình không chịu nỗi ý nghĩ bàn tay nhỏ nhắn kia sẽ nằm dịu dàng trong một bàn tay xa lạ…

“Bàn tay của Ga Eul chỉ dành cho mình mà thôi…”

- Thế đã mua quà cho So Eun chưa vậy Bummie? Kim Joon ranh mãnh gợi chuyện, và lén trao đổi một cái đá mắt thông đồng với Hyun Joong. Đến lúc này Kim Bum mới sực nhớ đến cái mặt nạ. Anh quay nhìn quả cầu pha lê che dấu sự lo lắng. Tạm biệt So Eun bằng tông giọng đằm, anh bước nhanh về phía cửa.

******************************
Arya
Arya

Tổng số bài gửi : 161
Join date : 04/06/2009
Age : 33
Đến từ : Ngôi nhà mang hình bóng Jun iu :-*

Về Đầu Trang Go down

WIND...... chap 5 part 1 new Empty Re: WIND...... chap 5 part 1 new

Bài gửi by Arya Sat Aug 08, 2009 12:23 pm

Kim Bum thất thểu trở về trường quay sau một hồi biệt tích. Mọi người nhận thấy rõ sự chán nản và thất vọng trên khuôn mặt biết cười của anh. Ngay cả khi cả ngày không ngủ hay bương mình giữa trời lạnh căm, vẫn chưa ai nhìn thấy nét mặt anh u uất đến vậy. Hye Sun chạy vội lại, sờ khắp mặt để xem anh có bị sốt hay không, miệng tíu tít hỏi han. Min Ho cũng lo lắng vỗ vai cậu em út, gặng hỏi chuyện. Chỉ có hai kẻ nhởn nhơ đứng nhìn, trong lòng dấy lên chút ăn năn, nhưng ánh mắt nhìn nhau lại thầm nhất trí: “hy sinh vì chuyện lớn”. Hyun Joong bấm tin nhắn cho Yun Hoo: “Tối nay anh nhớ làm theo kế hoạch nhé. Tuyệt đối bí mật”.

Kim Bum gượng cười trước sự quan tâm của mọi người. Anh thực sự không muốn ai lo lắng, nhưng hình như khuôn mặt không che dấu được những cảm xúc đè nặng trong người.

- Có lẽ em hơi mệt. Em lên phòng nghỉ trước, khi nào có cảnh quay em sẽ xuống sau. Kim Bum giơ tay chào mọi người và đá mắt theo kiểu Yi Jung, nhưng chẳng ai tìm được chút sinh khí nào trong ánh mắt anh. Hye Sun nhìn theo dáng lững đững của Kim Bum thở dài. Một đôi tay đặt lên vai khiến cô cảm thấy ấm áp và an tâm:

- Nó sẽ không sao đâu, noona! Min Ho thấp giọng, anh không chịu được khi bờ vai ấy thoáng run…

---------------------

“Vô cùng xin lỗi quý khách, chúng tôi chỉ nhập mỗi mẫu mã một chiếc thôi ạ…”

Khuôn mặt đầy thông cảm của cô bán hàng khi nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của vị khách điển trai hiện lên khiến Kim Bum càng điên người hơn. Anh vơ lấy cái gối và ném mạnh vào tường. Anh đã xới tung cả cái Grand Canal lên mà vẫn không tìm được chiếc thứ hai. Thế mà cũng gọi là trung tâm mua sắm hàng đầu! Anh điên tiết, vơ chiếc gối còn lại ném vào màn hình ti vi trước mặt.

Anh mệt nhoài nằm dài ra giường. Anh thề sẽ băm chết kẻ nào lấy chiếc mặt nạ của So Eun…

Là mặt nạ của So Eun…

Anh không hiểu vì sao mình lại quan tâm đến So Eun đến vậy. Nó chỉ đơn giản là một lời hứa? Nếu chỉ là một lời hứa, anh sẽ không phải dụng công đến vậy để tìm một chiếc mặt nạ hợp với cô, sẽ không phải tức tối đến vậy khi nó bị đánh cắp, sẽ không cảm thấy thấy vọng đến vậy khi không tìm được một cái thứ hai.

Nếu chỉ là sự quan tâm giữa những người bạn, như Hye Sun noona, như các hyung dành cho cô em gái, anh cũng sẽ không bị rơi chìm ngập ngụa trong mớ cảm xúc hỗn độn từ chiếc mặt nạ kia.

Nếu chỉ đơn thuần là một cách hành xử đặc biệt, vì cô là bạn diễn của anh, anh cũng sẽ không day dứt như thể đánh mất linh hồn của chính cô, không thể xới khắp cả Grand Canal mà không tìm được một chiếc mặt nạ đẹp hơn.

Nếu chỉ vì Ga Eul, anh sẽ không chọn chiếc mặt nạ ấy, sẽ không nghĩ đến ánh mắt buổi mai ấy thật nhiều khi trầm ngâm nhìn nó…

Vậy thì vì sao? Vì anh không thể nắm bắt được cô, hay vì hình ảnh cô đang lớn lên trong anh theo một cách khác? Là Ga Eul, mà cũng không phải là Ga Eul…? Kim Bum để những luồng suy nghĩ cuốn phăng anh vào giấc ngủ. Là lần thứ bao nhiêu không biết, anh nằm mơ thấy một ánh mắt lam ngọc…

***********************

Trời đêm Ma Cao trong vắt. Những vì sao ví bắt nhau phía cuối chân trời. Dòng kênh xanh vấn vít chân người. Giọng hát vọng lại của những người chèo thuyền đưa mọi người vào đêm chếnh choáng. Một Venice giữa lòng châu Á đầy lãng mạn và dịu ngọt…

Đêm cuối cùng ở Ma Cao. Mọi người đều muốn ôm vào mình khung cảnh Venetian huyền hoặc đêm. Khối kiến trúc đồ sộ và vi tế đến từng đường nét mang lại cho hồn người những cảm giác khó quên. Đã là lần thứ hai Kim Bum đến đây, lần đầu là khi đóng “Phía đông vườn địa đàng”. Tuy nhiên chưa lần nào anh đi hết khu quần thể này. Những kiến trúc đồ sộ luôn tạo cho anh cảm thức về sự cô đơn. Anh cần một đôi tay, để thưởng thức trọn vẹn với một niềm tôn sợ sức sáng tạo của con người và một chỗ dựa tâm hồn…

Mọi người tất bật chuẩn bị cho đêm cuối. Những thước phim Ma Cao tuyệt đẹp đã hoàn thành. “Đêm nay hãy thỏa sức làm những gì bạn muốn!” Tuyên bố của đạo diễn Bae nhận được những tràng vỗ tay nồng nhiệt. Sau một hồi bàn bạc, cả đoàn đã quyết định sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ ngoài trời để chúc mừng chuyến quay ngoại cảnh thành công. Sẽ là một buổi dạ tiệc thật sự chứ không phải chỉ trong phim. Những bàn tiệc hấp dẫn mời gọi. Ý tưởng đeo mặt nạ hóa trang của Huyn Joong được đông đảo mọi người hưởng ứng. Những mặt nạ đủ màu sắc và kiểu dáng tạo cho đêm Ma Cao vẻ lung linh say đắm.

Kim Bum đeo chiếc mặt nạ lên mặt. Anh thậm chí còn không phân biệt được mình là Kim Sang Bum hay So Yi Jung. Anh đứng nép bên bàn tiệc nhìn mọi người đang đắm chìm trong đêm. Đằng xa Min Ho đang dìu Hye Sun trong điệu nhảy mê đắm. Cái dáng cao của Min Ho thì đúng là chẳng thể lẫn vào đâu, còn bà chị Hye Sun thì nổi bật với mái tóc ngắn và chiếc váy ngắn dát bạc khoe đôi chân dài miên man. May là buổi tiệc hôm nay được tổ chức bí mật, không có sự can dự của báo chí, nếu không tin tức ngày hôm qua đã nóng hổi lại càng sốt dẻo hơn. Kim Bum giật mình nhớ lại câu nói của cô gái bán mặt nạ: “nếu ngay cả khi hai người cùng hóa trang mà vẫn nhận ra nhau, tức là họ đã thuộc về nhau từ kiếp trước”. Biết đâu được hai người là của nhau…

Phía cuối bàn tiệc, F2 vẫn dính chặt vào nhau, miệng thì thào, tay bấm điện thoại liên hồi. Dù đã giấu mình sau những chiếc mặt nạ, họ vẫn nổi bật giữa đám đông với dáng người thanh tú. Đeo mặt nạ chỉ là một cái cớ lãng mạn, thực ra một nhóm người ít ỏi thế này, chỉ cần nhìn dáng người đã có thể nhận ra nhau. Cả hai hình như không bận tâm đến việc kiếm tìm một nàng công chúa cho riêng mình. Dạo gần đây cả hai cứ thì thào to nhỏ suốt, đến nỗi Min Ho phải ôm gối qua phòng Kim Bum và đuổi cổ anh chàng Kim Joon đang dính vào cái điện thoại sang phòng mình với giọng hờn dỗi: “Anh qua mà ở luôn với Hyun Joong hyung đi. Hai người cứ to nhỏ điện thoại cả đêm thế này sao tôi chịu cho được.” Kim Bum phì cười nhớ lại khuôn mặt của Min Ho. Anh cũng tò mò không biết hai ông anh mình đang trù tính phi vụ gì mà cứ úp mở mãi. Có lẽ đang lên kế hoạch cưa cẩm cô nàng nào hay chọc phá ai đó chăng. Anh cầm ly nước trái cây và dợm tiến bước tới chỗ F2 thì chựng lại. Ánh mắt anh sững lại trước một dáng hình…

Cô gái từ từ tiến vào buổi tiệc, bàn tay nằm ngay ngắn trong tay một người con trai cao ráo đeo chiếc mặt nạ mạ bạc. Cô mặc chiếc váy đen gần chấm gối. Đôi vai trắng ngần dưới ánh sáng đêm mê hoặc. Mái tóc buông xõa che tấm lưng mảnh. Đôi môi cong nở nụ cười ngượng ngập, chiếc mũi thanh tú tôn vẻ đài các cho khuôn mặt…

Đôi mắt nằm ẩn sau chiếc mặt nạ, sâu thẳm và huyền hoặc…

Mặt nạ…

đen tuyền, mảnh mai che nửa khuôn mặt, điểm xuyết những sợi tơ mảnh kết hai bên mái…

Là mặt nạ của So Eun…

Chàng trai bên cạnh cúi xuống thì thầm với cô điều gì đó, môi cô thoáng qua nụ cười khẽ. Cô khoác tay chàng trai nhẹ nhàng đi qua những con mắt tò mò của mọi người. Đôi mắt cô dáo dát kiếm tìm một dáng hình, một ánh mắt ám ảnh. Và cô dừng lại ở phía góc khuất, nơi anh đang sững người nhìn trân trân. Chân cô vẫn tiến những nhịp đều đặn, chỉ có ánh mắt chững lại… nơi lưng chừng thời gian…

Anh không biết thực sự mắt anh đang hướng vào điều gì. Vào chiếc mặt nạ không lẫn đi đâu được hay vào đôi mắt buồn kia? Lâu nay anh đâu phải là loại con trai dễ xúc động trước những cô gái đẹp, nếu không muốn nói anh vô cảm với những nụ cười hay những ánh mắt. Chỉ có hai ngoại lệ…

Là Cindy

Và Ga Eul…

Nhưng Cindy đã lìa xa anh, Ga Eul chỉ là giấc mộng thoáng chốc… Vậy cô gái kia là ai?

Anh giật mình nghĩ tới So Eun, không biết từ bao giờ cô đã là ngoại lệ thứ ba...

Không lẽ nào… Không thể! Giờ này cô ấy đang ở Seoul, đang nhâm nhi một tách trà trong căn hộ tầng thứ 27 của mình hay làm điều gì đó tương tự. Cô ấy không thể có mặt ở đây, ngay chính tại Ma Cao, ngay trước mắt anh lúc này. Không thể!

- Xin giới thiệu với mọi người đây là hai người bạn thân của tôi và sẽ cùng dự tiệc với chúng ta đêm nay! Tiếng của Kim Joon vang lên khiến Kim Bum giật mình ngoái nhìn. Cô gái ấy đang mỉm cười chào mọi người, tay vẫn không rời chàng trai đi bên cạnh… Là bạn của Kim Joon hyung ư? Ra vậy, chắc hai người đó là một cặp. Nhưng còn chiếc mặt nạ? Không phải đã nói là chỉ có một chiếc hay sao? Sao cô gái này có được chiếc mặt nạ của So Eun?

Kim Bum hít một hơi dài, một tay cho vào túi quần, tay kia cầm ly nước trái cây một cách điệu nghệ. Anh tiến những bước dài về phía cô gái bí ẩn, nụ cười mê đắm bị che lấp sau chiếc mặt nạ nên tràn cả lên ánh mắt… Anh không cần biết cô là ai, anh cần chiếc mặt nạ, bằng bất kì giá nào…

Là mặt nạ của So Eun…

Cô không rời mắt khỏi anh kể từ lúc bước vào buổi tiệc. Và khi anh sải những bước dài về phía cô, khi con tim cô rung lên những nhịp đập gấp gáp, cô đã biết anh là ai…

Nỗi nhớ của mấy ngày trời trải ra như cả thiên thu, giờ đây dồn lại trong giây phút anh bước về phía cô. Nỗi nhớ làm tim cô muốn vỡ tung ra, làm ánh mắt cô ngưng tụ trong thênh thang…

Anh không phải là một giấc mơ

Không phải So Yi Jung…

Không phải là một cơn gió…

Anh là một ánh mắt hiện hữu…

Là Grey eyes…

Là Kim Sang Bum…

*to be continued* ^^
Arya
Arya

Tổng số bài gửi : 161
Join date : 04/06/2009
Age : 33
Đến từ : Ngôi nhà mang hình bóng Jun iu :-*

Về Đầu Trang Go down

WIND...... chap 5 part 1 new Empty Re: WIND...... chap 5 part 1 new

Bài gửi by bong_iu_1108 Sun Aug 16, 2009 2:57 am

hay thế :x nhanh nhanh bạn ơi thèm xem tiếp quá :x
bong_iu_1108
bong_iu_1108

Tổng số bài gửi : 15
Join date : 23/07/2009

Về Đầu Trang Go down

WIND...... chap 5 part 1 new Empty Re: WIND...... chap 5 part 1 new

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết